Biểu thiếu gia nghe thấy kiến nghị vô cùng hấp dẫn đó thì lập tức mắt sáng ngời lên nói:
-“Đúng thế, đúng thế! Hơn nữa có thêm rượu thì gái…. À, linh cảm sẽ đến nhanh hơn.”
Biểu thiếu gia nhất thời không cẩn thận nên thuận miệng nói ra những suy nghĩ trong lòng nên vội vàng nhìn trước ngó sau nhưng lại thấy Lâm Vãn Vinh đang quay đầu nhìn xung quanh, với một bộ dạng làm như hoàn toàn không nghe thấy gì. Biểu thiếu gia trong lòng thầm khen ngợi tên tiểu tử này, khá lắm, có tiền đồ.
-“Tuy nhiên, chỗ tiên sinh đó thì phải đối phó sao đây?”
Biểu thiếu gia chau mày nói. Hôm nay hắn đã được tiên sinh khen ngợi khích lệ , trước mặt tiên sinh và biểu muội hắn đã tỏ ra là một học sinh tốt nên lúc này nghĩ lại không khỏi có đôi chút lưu luyến trong lòng.
Lâm Vãn Vinh đương nhiên không hề mong muốn Biểu thiếu gia này là một học sinh tốt gì đó vì thử nghĩ xem, muốn biểu thiếu gia chăm chỉ phấn đấu học hành chẳng phải lại làm mệt đến hắn hay sao?
-“Thiếu gia, biểu hiện hôm nay của người tiên sinh vô cùng hài lòng rồi. Ông ấy sẽ không có ý kiến gì đâu.Hơn nữa chúng ta ra ngoài tìm linh cảm chứ chẳng phải làm chuyện xấu gì, người còn phải sợ gì nữa chứ?”
Lâm Vãn Vinh lên giọng đạo nghĩa nói.
-“Đúng, đúng. Chúng ta là đi tìm kiếm linh cảm.”
Biểu thiếu gia tự an ủi mình nói.
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Tranh thủ lúc tiên sinh còn ở trong gian nhà cỏ chưa quay lại, hai người len lén trốn ra khỏi thư phòng. Lâm Vãn Vinh đi trước mở đường, Biểu thiếu gia theo sát phía sau, hai người một chủ một tớ đi tìm “linh cảm” thẳng tiến.
Vừa đi được vài bước trong viện thì Lâm Vãn Vinh nghe thấy sau lưng có tiếng nói truyền đến:
-“Lâm Tam, ngươi đang làm gì vậy?”
Quay đầu lại nhìn thì hoá ra chính là tiếng của kẻ vẫn luôn bất hoà với Lâm Vãn Vinh –Vương quản gia.
Nghĩ lại chuyện Vương quản gia dám chơi hắn, Lâm Vãn Vinh trong lòng xoay chuyển, hắn lớn tiếng nói:
-“Ồ, hoá ra là Vương quản gia, ta phụng mệnh của thiếu gia ra ngoài làm chút chuyện thôi.”
-“Thiếu gia?Thiếu gia ở đâu ra vây?”
Vương quản gia không nhìn thấy Quách Vô Thường đang lén lút đi phía sau nên lớn tiếng hỏi lại.
-“Là Quách Vô Thường, Quách thiếu gia đó.”
Lâm Vãn Vinh giả bộ cung kính nói.
-“Hoá ra là hắn à?Một tên ngoại thích thì gọi gì là thiếu gia chứ.Ngươi cứ tận tâm tận lực làm việc cho Tiêu gia là được rồi, một tên thiếu gia vớ vẩn từ bên ngoài đến ngươi ít chú ý đến hắn thì tốt hơn đấy.”
Nhìn khuôn mặt dúm dó chứa đầy phẫn nộ của biểu thiếu gia ở sau lưng Vương quản gia, Lâm Vãn Vinh phải cố gắng lắm để không bật cười, hắn nói:
-“Cái này…”
-“Ta đánh chết ngươi, cẩu nô tài.”
Biểu thiếu gia sớm đã không thể chịu đựng nổi bèn xông lên phía trước , huých thẳng một cùi chỏ vào người Vương quản gia.
Vương quản gia đau quá quay đầu lại nhìn thì thấy trước mặt chính là biểu thiếu gia ngoại thích, hắn hiểu ngay ra là đã mắc lừa Lâm Vãn Vinh rồi.
Biểu thiếu gia này tuy là ngoại thích nhưng lại là cháu trai ruột bên nhà ngoại của phu nhân, là công tử của huyện lão gia, có thể nói là chủ nhân một nửa của Tiêu gia.Tuy bình thường hắn rất nhu nhược , bọn nha hoàn hạ nhân đều coi thường hắn ta nhưng rốt cuộc thì vẫn là một nửa chủ nhân, hạng nô tài như Vương quản gia làm sao có thể tuỳ tiện nói này nói nọ kia chứ.
Biểu thiếu gia đã sống trong Tiêu phủ nhiều năm rồi, hắn hận nhất là người khác không xem hắn là chủ nhân. Thêm vào đó hôm nay tinh thần cũng không được thoải mái nên nghe thấy những lời của Vương quản gia làm sao có thể không bừng bừng lửa giận được cơ chứ.Vậy là hắn lao vào Vương quản gia đấm đá, hết trên lại dưới khiến cho Vương quản gia bị đánh thành giống hệt một cái đầu heo.
Gặp phải một chuyện xui xẻo như vậy, lại là quản gia của Tiêu phủ nhưng Vương quản gia chỉ biết ôm đầu bảo vệ mặt mình, chịu đựng sự đánh đập dữ dội của biểu thiếu gia chứ không hề dám có một chút phản kháng nào.
Rất nhiều gia đinh và nha hoàn đi lại , thấy biểu thiếu gia đánh nhau với Vương quản gia , đứng bên cạnh lại là đệ nhất gia đinh của Tiêu gia-Lâm Tam bèn đứng hết lại ở phía xa để xem trò náo nhiệt.
Tuấn đinh bảo vệ thiếu gia, chủ nhân tức giận đánh nô tài, chỉ một lát sau câu chuyện hay ho này đã lưu truyền khắp Tiêu gia.
Nhìn Vương quản gia mặt mũi xanh lè sưng húp, ngã trên mặt đất không ngừng rên rỉ, xem bộ dạng của hắn thì có đến ba năm ngày sau cũng khó lòng hồi phục, Lâm Vãn Vinh giả bộ đứng ra can ngăn biểu thiếu gia nói:
-“Thiếu gia, Vương quản gia cũng không có lòng dạ nào đâu, người hãy tha cho ông ta một lần này đi.Chúng ta còn phải nhanh chóng đi tìm linh cảm, việc đó quan trọng hơn.”
Lúc này biểu thiếu gia mới dừng tay, giận dữ nhìn Vương quản gia một cái, rồi lại đạp thêm một phát vào bụng lão, lúc này biểu thiếu gia mới cảm thấy bớt giận một chút.Tên nô tài họ Vương này, ngươi mà có một nửa sự thông minh nhanh nhẹn của Lâm Tam thì lão tử cũng đâu có tức giận đến như vậy chứ.
Biểu thiếu gia đánh người một lát đã thấy thoải mái hơn rất nhiều, hắn quay sang nhìn Lâm Vãn Vinh một cái tán thưởng rồi vỗ vỗ vai hắn nói:
-“Đi, tìm niềm vui. Ồ không, đi tìm linh cảm!”
Hai người ra khỏi cửa rồi thì lại do biểu thiếu gia dẫn đường .Trong thành Kim Lăng này những nơi mà Lâm Vãn Vinh quen thuộc cũng chỉ có mấy nơi, ngoài bờ hồ Huyền Vũ thì là Tiêu gia còn về những nơi kiếm tìm “linh cảm” thì từ trước nay hắn chưa từng ghé qua. Tuy nhiên khi hắn làm giám đốc tiêu thụ đã từng một tuần năm lần đến những nơi này cùng khách hàng mua vui, không ngờ hôm nay lại đến lượt hắn phải nhờ người khác dẫn đường, quả thật là có đôi chút xấu hổ mất mặt.
Lúc này sắc trời đã xâm xẩm tối, biểu thiếu gia kéo tay Lâm Vãn Vinh nói:
-“Lâm Tam, hôm nay ngươi có lòng như vậy nên thiếu gia ta sẽ tặng thưởng hậu hĩnh cho ngươi.Hôm nay ta đưa ngươi đến một nơi ăn chơi vui vẻ.”
-“Ồ, thiếu gia, chỉ cần có thể giúp người tìm được nơi khởi phát linh cảm thì cho dù là núi đao biển lửa nô tài cũng nguyện đi cùng người.”
Lâm Vãn Vinh vừa nói vừa cười vô cùng dâm đãng.
Biểu thiếu gia cười ha hả nói:
-“Không sai, chỉ cần có thể mang lại linh cảm thì bất kể đó là nơi nào.”
-“Thiếu gia anh minh.”
Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên nói.
Nghe thấy câu nịnh bợ này của Lâm Vãn Vinh , biểu thiếu gia vô cùng thoả mãn bèn đến trước mặt hắn nói khẽ:
-“Lâm Tam, ngươi đã từng nghe nói đến Diệu Ngọc Phường bao giờ chưa?”
Diệu Ngọc Phường? Nơi này quả thật là hắn chưa từng biết đến nhưng chỉ nghe cái tên thôi là đã biết đó là nơi nào rồi. Những chốn ăn chơi phong nguyệt của thành Kim Lăng này Lâm Vãn Vinh chưa từng biết đến cho nên hôm nay mới trở thành anh chàng non nớt thế này.
Biểu thiếu gia cười một cách thần bí, thể hiện một ánh mắt tỏ ra thông cảm với tiểu tử chưa từng đi bao giờ như ngươi, lũ hạ nhân các ngươi là sao có thể đến sự tồn tại của cái tổ tiêu tiền bậc nhất này chứ? Kim Lăng thập nhị sai, Tần Hoài phong cùng nguyệt.Tự cổ chí kim chỉ có Kim Lăng thành là đặc sắc và nổi danh thiên hạ.
Diệu Ngọc Phuờng là thanh lâu lớn nhất bên bờ sông Tần Hoài. Các cô nương ở đó không những xinh đẹp mà còn rất thông hiểu việc chính, ví dụ như có người biết ca hát lại có người biết khiêu vũ nhảy múa.. có người biết thổi tiêu, vô cùng nhiều ưu điểm chứ không phải chỉ một hai.
-“Điều hay ho nhất là gần đây Diệu Ngọc Phường có một hoa khôi mới đến, không chỉ sắc nước hương trời mà điều khiến tất cả kinh ngạc và khỏ xử nhất là nghe nói nàng còn là người thanh quan, chỉ bán tài nghệ không bán thân.Thiếu gia ngươi hôm nay tinh thần tốt nên dẫn tiểu tử ngươi đến xem xem.”
Biểu thiếu gia không biết xấu hổ nói.
Hoa khôi của kĩ viện? Tư cách tiên nhân? Bán tài nghệ không bán thân? Thật đáng để xem đây. Nếu thêm vào đó là thân phận của một hiệp nữ nằm vùng hoặc một ma nữ thì thật sự có thể viết nên một bộ tiểu thuyết rồi.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì ngay trước mặt hắn, tên biểu thiếu gia này xem ra đã nhiễm tính phong lưu nặng lắm rồi.
-“Thế nào? Rất thú vị phải không?”
Biểu thiếu gia thấy Lâm Vãn Vinh cười thì rất lấy làm kinh ngạc, cho rằng hắn đã động lòng rồi nên cố ý hỏi.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:
-“Thiếu gia, ngủ với nàng hoa khôi đó một đêm mất khoảng bao nhiêu ngân lượng?”
Biểu thiếu gia há hốc mồm trợn mắt ngạc nhiên. Tên hại đẳng gia đinh này quả thật không phải loại thô tục bình thường, tuy nhiên lại rất hợp với khẩu vị của bổn thiếu gia. Biểu thiếu gia vốn chẳng phải loại người đọc sách học hành gì cả nên với những lời thô tục cũng không hề có gì kị huý nên không để ý cười nói:
-“Có bạc cũng không ngủ được đâu, người ta tuy là người thanh quan nhưng con mắt thì rất cao đấy. Hàng ngày gặp không biết bao nhiêu là công tử hào hoa nhưng chưa từng nghe nói có ai được lọt vào mắt xanh của nàng.”
Những câu chuyện như thế này trên ti vi và tiểu thuyết đã diến nhiều lắm rồi, Lâm Vãn Vinh khinh thường nói:
-“Thiếu gia, không giấu gì người, nô tài xem thường nhất chính là những hoa khôi này. Nói dễ nghe thì gọi là hoa khôi nhưng nói khó nghe một chút thì chính là trang B. Cái gì mà hoa khôi thảo khôi chứ, dù là hoa khôi thì vẫn là kĩ nữ.Thanh lâu là chỗ nào chứ, đó chính là chỗ để đàn ông chúng ta ăn chơi vui vẻ , đến thanh lâu rồi mà không bán thân mà chỉ dùng gương mặt nhỏ nhắn ấy để làm chúng ta hồ đồ, xem đàn ông chúng ta là lũ ngốc ư? Chỉ nhìn mặt mà đã cảm thấy đủ rồi thì còn không bằng về nhà tìm bức tranh nữ trạng nguyên mà thưởng thức , còn phải tiêu tốn ngân lượng làm chi.”
-“Chà, chà…Lâm Tam. Xin hỏi một chút, cái gì được gọi là trang B?
-“TrangB chính là …Lấy một ví dụ nhé. Những kĩ nữ trong thanh lâu này, rõ ràng là để ngủ với người ta nhưng lại lừa gạt người khác nào là hoa khôi gì đó bán tài nghệ không bán thân, cố làm ra vẻ thanh cao, như vậy được gọi là trangB”
-“Có lí, có lí.”
Biểu thiếu gia bày tỏ cảm giác tri kỉ:
-“Lâm Tam, không ngờ ngươi rất có cảm khái đấy chứ.Thế nào, trước đây đã từng đến qua những chỗ như thế này chưa?”
-“Không có, không có…”
Lâm Vãn Vinh vội vàng khiếm tốn nói:
-“Chỉ là nô tài đã nghe chuyện về những hoa khôi bán tài nghệ không bán thân này nhiều rồi nên có chút cảm giác đờ đẫn, tê dại.Nô tài đang nghĩ, đến thanh lâu rồi thì phải bán thân, nếu không có còn là thanh lâu nữa hay không đây?Còn về những công tử hào hoa gì đó, đứng trước mặt hoa khôi thì năm người có đến sáu giả bộ đường hoàng, nói là thưởng thức tài hoa của người ta nhưng ngấm ngầm sau lưng là bộ mặt như thế nào, chúng ta là đàn ông nên đều rất rõ.Chỉ có Biểu thiếu gia người là chân thành thuần phác, là viên ngọc trời sinh mới chính là anh tài tuấn kiệt thực sự.”
Biểu thiếu gia mặt mày rạng rỡ, nắm chặt lấy tay Lâm Vãn Vinh nói:
-“Lâm Tam, câu nói này của ngươi quả thật đã động đến tận đáy lòng ta. Đây là hai mươi lượng bạc, thiếu gia ta thưởng cho ngươi.Tối nay ngươi hãy cùng với bổn thiếu gia hưởng thụ một cách vui vẻ đi nhé!”
-“Tạ ơn thiếu gia.”
Lâm Vãn Vinh cất bạc vào trong cánh tay, nét mặt lộ rõ lòng cảm kích vô cùng. Khua môi múa mép một chút là đã có hai mươi lượng bạc bỏ túi, còn gì vui hơn nữa đây?
-“Lâm Tam, thấy ngươi có cách như vậy, liệu có thể giúp ta một việc nhỏ được không?”
Nhìn Lâm Vãn Vinh nhận bạc cất đi rồi, nét mặt biểu thiếu gia rạng rỡ như hoa, cười nịnh bợ nói.
-“Đã có sự dặn dò của thiếu gia, Lâm Tam không thể không vâng mệnh.”
Nể mặt chỗ bạc vừa rồi, Lâm Vãn Vinh tỏ ra khí phách hào hùng nói.
-“Lâm Tam, ngươi có cách nào để bổn thiếu gia có thể tiếp cận nhiều hơn nữa với nàng hoa khôi đó được không?”
Biểu thiếu gia nói với đôi chút ngượng ngùng trên nét mặt nhưng lại đưa ra đề nghị rất trực tiếp.
-“Cái này, cái này..Thiếu gia, lẽ nào người không sợ nhị tiểu thư và đại tiểu thư có ý kiến gì sao?”
Toàn thân Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi lạnh, tên Biểu thiếu gia này cũng thật là, loại yêu cầu như vậy mà cũng có thể đưa ra được.
Biểu thiếu gia thở dài một tiếng nói:
-“Đây thật giống như hai món thức ân cùng đặt trên bàn, một món mùi vị rất ngon nhưng hoàn toàn không thể ăn được, món kia mùi vị cũng không kém mà lại có hi vọng ăn được vậy thì Lâm Tam, nếu ngươi là ta ngươi sẽ chọn món nào đây?”
-“Điều này còn phải nói sao, đương nhiên là chọn món có thể ăn được rồi.”
Lâm Vãn Vinh cố nhịn cười nói, tên biểu thiếu gia tuy là một cái bị thịt giá áo túi cơm nhưng sự so sánh này của hắn cũng có ý nghĩa ra trò.
-“Đúng, chính là cái đạo lí này đấy. Ăn gì có thể ăn trước, sau đó dần lập kế hoạch với những món không thể ăn, cuối cùng biến những món không thể ăn trở thành có thể ăn.”
Nghe Lâm Vãn Vinh tán dương mình, Biểu thiếu gia lập tức hưng phấn lên nhưng lại không cẩn thận bộc lộ dã tâm lang sói của mình .
Quả đúng là người có gan lớn thì sẽ có sản nghiệp lớn.Tên biểu thiếu gia tuy là một cái bị thịt nhưng lại có thể có được một tráng trí hùng tâm như vậy thực sự khiến Lâm Vãn Vinh có đôi chút thán phục độ dày của da mặt hắn ta.
-“Thế nào, ngươi có đồng ý không?”
Biểu thiếu gia thấy Lâm Vãn Vinh sững người ra ở đó thì vội vàng lấy ra hai mươi lượng bạc dúi vào tay hắn và căng thẳng hỏi.
-“Không phải nô tài không đồng ý mà là thiếu gia, người đã quá xem trọng Lâm Tam này rồi.Ngay cả hình dáng hoa khôi thế nào nô tài còn chưa từng nhìn thấy, thậm chí tên nàng cũng không biết vậy nô tài biết giúp thiếu gia như thế nào đây?”
-“Không ngại, không ngại. Lâm Tam, ngươi túc trí đa mưu như vậy, nhất định sẽ có cách mà. Nàng hoa khôi ấy tên là Tần Tiên Nhi, nàng là một quốc sắc thiên hương, dung mạo tuyệt mĩ, ngươi nhìn thấy rồi sẽ biết.Ta cũng chẳng có yêu cầu nào khác, chỉ cần hoa khôi Tần tiểu thư có thể nhìn ta thêm một lát, nói chuyện với ta một vài câu là ta đã mãn nguyện rồi.”
Nói đến hoa khôi Tần tiểu thư, biểu thiếu gia ngây người ra như một gã ngốc, chắc là đang hình dung ra vẻ đẹp mĩ miều của Tần tiểu thư.
Lâm Vãn Vinh kì lạ hỏi:
-“Lẽ nào nàng hoa khôi Tần tiểu thư đó còn xinh đẹp hơn cả đại tiểu thư nữa sao?”
-“Không phải, không phải.”
Biểu thiếu gia vội vàng nói:
-“Cũng giống như vừa nãy ta đã nói đó, một người chỉ có thể ngắm, một người có thể ăn, vậy ngươi sẽ chọn người nào đây?”
Trời đất! Tên biểu thiếu gia này đã xem mình là cái rốn của vũ trụ rồi đây. Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, Lâm Vãn Vinh không khỏi cười thầm trong lòng. Cất bốn mươi lượng bạc vào lòng chàng cuời nói:
-“Vậy để nô tài nghĩ cách xem, làm thế nào để Tần tiểu thư chú ý hơn đến thiếu gia một chút, nói chuyện với thiếu gia nhiều thêm vài câu.”
Thấy Lâm Vãn Vinh đồng ý, Biểu thiếu gia vui mừng một cách khác thường.Hắn có một trực giác là dựa vào biểu hiện đặc biệt khác thường của tên gia đinh này , nàng hoa khôi Tần tiểu thư kia nhất định sẽ nhìn hắn với một con mắt khác.
Sông Tần Hoài, tên cổ gọi là Hoài Thuỷ, nghe nói khi xưa Tần Thuỷ Hoàng ***c núi để dẫn dòng Hoài Thuỷ đi qua thành Kim Lăng nên từ đó nó có cái tên sông Tần Hoài.
Sau khi Hạng Vũ xây dựng vương triều Sở, kéo dài hàng nghìn năm, trường tồn thịnh vượng đến hôm nay.Cùng với sự phát triển của kinh tế và văn hoá nghệ thuật, khu vực sông Tần Hoài lại càng phồn hoa khác thường.
Trong mười dặm hai bên bờ sông Tần Hoài, các thế gia quý tộc sống tập trung, văn nhân mặc khách hội tụ, nơi đây quả thực là thiên đường trong mơ của những kẻ đọc sách.
Sự rực rỡ của sông Tần Hoài được nổi tiếng bởi ánh đèn của những chiếc thuyền.Trong thời khắc màn đêm buông xuống, những chiếc thuyền trên sông nhất loạt treo những ngọn đèn màu lấp lánh, người dạo chơi cảnh sông nước Tần Hoài nhất định sẽ cảm thấy khoái cảm vì những chiếc đèn thuyền.
Lâm Vãn Vinh đứng bên bờ sông Tần Hoài, cảm khoái vô cùng. Sông Tần Hoài trước mắt , phúc khí hội tụ như mây, thanh lâu mọc lên như rừng, Hoạ Phảng sóng nước, trở thành mảnh đất giai lệ của Giang Nam.Theo tích cổ thì Viên Lâm, Hoạ Phảng, Thị Nhai tập trung làm một, vô cùng phồn hoa.
-“Thiếu gia. Diệu Ngọc Phường mà người nói ở đâu vậy?”
Đây là lần đầu tiên Lâm Vãn Vinh đi tìm hoa ở cái thế giới này nên biểu hiện phải tự nhiên một chút, làm sao có thể cướp vị trí hàng đầu của thiếu gia được cơ chứ.
Quả nhiên, Biểu thiếu gia Quách Vô Thường khoát tay vô cùng sảng khoái, đưa tay chỉ về một toà lầu ở phía xa nói:
-“Ngươi nhìn xem, không phải chính là chỗ đó sao?”
Nhìn theo hướng Biểu thiếu gia chỉ, phía xa xa sừng sững một toà lầu hoa lệ, cao bốn tầng, cờ quạt bay phấp phới, đèn ***g treo cao, ánh sáng rực rỡ rõ ràng, giàu có, đường hoàng, vẫn còn chưa đến gần mà đã có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bọn đàn ông và tiếng cười duyên dáng của các cô nương.
Quách Vô Thường hình như là khách quen của chỗ này, cũng không cần Lâm Vãn Vinh dẫn đường mà tự mình vượt qua hắn, huớng về phía cửa của Diệu Ngọc Phường thẳng tiến.
-“Quách công tử, ngài đến rồi.”
Một lão bà to béo đẫy đà nhiệt tình tiến đến trước mặt biểu thiếu gia vừa cười lớn vừa nói, ánh mắt lả lơi suýt nữa khiến cho Lâm Vãn Vinh phát buồn nôn.
Những ‘lão bảo tử’ của thời đại này quả là thua xa so với thời đại của hắn. So với những nơi ăn chơi phong nguyệt mà Lâm Vãn Vinh đã từng đến thì chỉ riêng về khuôn mặt và thân hình của những lão bảo tử đó đã có đẳng cấp cao hơn rất nhiều so với Diệu Ngọc Phường này. Tuy nhiên trong thời đại này, có thể có được một thanh lâu với quy mô lớn và tấp nập thế này thì cũng đã thuộc hàng nhất nhì trên bờ sông Tần Hoài rồi.
Quách Vô Thường cũng không hề che giấu sự đê tiện đưa tay sờ mông lão bảo tử đó nói:
-“Hàn tỷ tỷ, tỷ làm tiểu đệ này nhớ chết đi được đó.”
-“Ai da! Quách công tử của ta, sao lâu như vậy không đến thăm tỷ tỷ chứ?”
Hàn tỷ tỷ cười đáp.
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!