Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 39: Xướng cá thập bát mạc



Tuy Trình Thụy Niên và Lạc Viễn là đối thủ nhưng khi nhìn thấy nụ cười dâm đãng trên mặt Lâm Vãn Vinh thì đều giật mình lo sợ. Tên hạ nhân này sẽ không thực sự to gan đến mức đưa ra yêu cầu vượt quá giới hạn đó hay sao?

Đương nhiên, tâm tư của hai người hoàn toàn không giống nhau. Trình Thụy Niên thì lo lắng tên hạ nhân này sẽ cướp mất mỹ nhân của mình còn Lạc Viễn thì lại tán thưởng vui mừng và có đôi phần khâm phục Lâm Vãn Vinh nữa.

-“Tiểu thư, người nghĩ hắn sẽ đưa ra yêu cầu như thế nào đây?”

Tú Hà khẽ hỏi.

Lâm Vãn Vinh chăm chú nhìn dáng vẻ của Tần Tiên Nhi , tuyệt sắc công tử cảm thấy buồn phiền bèn tức giận nói:

-“Một kẻ tính tình cổ quái như hắn ta thì ai mà biết được hắn sẽ đưa ra chủ ý quỷ quái gì cơ chứ.Hừm, nhìn nụ cười của hắn hạ tiện như vậy chắc chắn chẳng có suy nghĩ tốt đẹp gì đâu. Chắc sẽ muốn chiếm đoạt tiện nghi người ta đây mà. Tú Hà, đợi một lát rồi ngươi hãy mang kiếm của ta đi giết chết tên đăng đồ tử đó, đầu xuôi đuôi lọt, để hắn khỏi làm bẩn mắt ta.”

-“Hả? Vẫn giết à?”

Tú Hà thật sự không hiểu tròn mắt hỏi.

Thấy trong mắt Tần Tiên Nhi xuất hiện những sự sợ hãi mơ hồ, Lâm Vãn Vinh cũng không quan tâm đó là thật hay giả, trong lòng hắn thấy sảng khoái vô cùng, chậm rãi bước vài bước đến trước mặt nàng, vẻ mặt nửa như đang cười nhìn nàng nhưng lại không nói gì cả.

Hai người còn cách nhau rất gần, trên người Tần Tiên Nhi toả ra một mùi hương thơm ngát bay vào mũi Lâm Vãn Vinh như mùi hương của hoa lan làm người ta say đắm.

Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Trên người Tần Tiên Nhi khoác một tấm nhu sa, vắt ngang trước ngực, khi nàng thở bộ ngực đầy đặn phập phồng nhô lên, cái eo nhỏ nhắn nhẹ nhàng chuyển động, thuận theo ánh mắt nhìn xuống, phía dưới thân hình nở nang là cặp mông lúc ẩn lúc hiện trước mắt Lâm Vãn Vinh , toát ra một vẻ mê hoặc không nói thành lời.

Tần Tiên Nhi mang một dáng vẻ đau đớn đáng thương, bộ ngực nhô cao, nàng yểu điệu nhìn Lâm Vãn Vinh , ánh mắt phát ra một tia hào quang, nàng khẽ liếm nhẹ cánh môi hồng làm mê đắm lòng người, dịu dàng nói:

-“Lâm công tử, chàng phải thương tiếc thiếp một chút đấy.”

Vị cô nương này quả là có bản lĩnh.Trong lòng Lâm Vãn Vinh dâng lên một ngọn lửa xấu xa, lỗ mũi thấp thoáng xuất hiện những luồng khí nóng. Hắn nhìn Tần Tiên Nhi ánh mắt phát ra những tia nhìn hoang dã như của một con sói. Hắn nhấn mạnh từng từ nói:

-“Ta…muốn…nàng…”

Choang! Vô số những tiếng bình trà bị ném xuống đất, không chỉ là Trình Thụy Niên , Lạc Viễn , Quách Vô Thường sững người ra nhìn mà ngay cả trong lòng Tần Tiên Nhi cũng đang hồi hộp vô cùng. Mẹ nó, Tên tiểu tử này thật có phúc, vô số nam nhân có mặt đều ngưỡng mộ nghĩ như vậy.

Tuyệt sắc công tử ném thanh trường kiếm trong tay cho Tú Hà, nghiến răng nói:

-“Nhanh, ngươi nhanh đi giết tên tiểu tử vô liêm sỉ đó cho ta.”

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Lâm Vãn Vinh như muốn đâm nát hắn ra, Lâm Vãn Vinh chỉ mỉm cười tiếp tục nói:

-“..hát …một ….bài…”

Phù…cả đại sảnh đường thở phào một tiếng. Tên gia đinh này cũng còn biết điểm dừng, không dám đưa ra yêu cầu quá đáng, hơn nữa nghe Tần Tiên Nhi hát cũng là nguyện vọng của mọi người cho nên từ ánh mắt đằng đằng sát khí dành cho hắn, mọi người dần dần chuyển sang một cái nhìn gần như là cảm kích.Chính vì có đề nghị của hắn mà mọi người mới có cơ hội được nghe khúc nhạc thần tiên một lần nữa.

Tuyệt sắc công tử nghe thấy lời của Lâm Vãn Vinh thì sững người ra một lát rồi khúc khích cười. Tên tiểu tử này thật là, cứ thích làm bộ làm tịch để doạ người ta.

-“Tiểu thư, làm sao giờ? Có giết nữa không?”

Tú Hà cẩm bảo kiếm trong tay hỏi.

Công tử khẽ lắc đầu nói:

-“Đợi một chút xem sao đã.”

Tần Tiên Nhi nghe thấy câu nói trước đó của Lâm Vãn Vinh thì mặt mày ửng hồng, ánh mắt thấp thoáng một tia nhìn đầy sát khí. Nhưng đợi đến khi nghe câu nói phía sau thì thần sắc chợt sững sờ một lúc mới hiểu, nàng đã mê hoặc tên gia đinh này nên bị hắn đùa giỡn một phen.

Tần Tiên Nhân nhìn Lâm Vãn Vinh với một ánh mắt vô cùng phong tình, trên mặt hiện lên một nụ cười ngọt ngào, nàng nói:

-“Yêu cầu của công tử đã đưa ra, Tiên Nhi có thể làm được nhưng không biết công tử muốn nghe khúc nhạc nào đây?”

Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:

-“Ta muốn nghe khúc nhạc gì, Tần tiểu thư đều có thể hát phải không?”

Tần Tiên Nhi có lòng tin rất lớn đối với tài nghệ của mình nên gật đầu cao ngạo nói:

-“Điều đó là đương nhiên, chỉ cần công tử có thể gọi ra tên bài hát thì Tiên Nhi nhất định không để chàng phải thất vọng.”

Lâm Vãn Vinh thầm cười trong lòng nhưng nét mặt lại làm ra vẻ trầm tư, một hồi lâu sau mới nói:

-“Tại hạ chỉ là một gia đinh nhỏ nhoi, không có học vấn, cũng chưa từng nghe qua ca khúc nào hay nhưng lúc nãy khi tại hạ bước vào trong viện có nghe thấy có một vị tỷ tỷ hát một bài hát ngắn rất hợp với khẩu vị của ta, do đó muốn mời Tần tiểu thư hát một khúc.”

Tần Tiên Nhi nhìn thấy nụ cười giảo hoạt trên mặt Lâm Vãn Vinh giống hệt như nụ cười kì quái lúc nãy thì trong lòng chợt có một dự cảm nào đó không tốt. Tuy nhiên, hát một bài đối với nàng mà nói thì dễ dàng vô cùng. Nàng không tin tên gia đinh kia có thể giở trò quỷ gì ở đây.

-“Nhưng không biết là bài hát nào, Tiên Nhi nhất định làm cho chàng vừa ý.”

Trên mặt Tần Tiên Nhi lại nở một nụ cười yểu điệu làm cho tất cả đàn ông trong đại sảnh đường đều cảm thấy miệng khô họng đắng.

-“Tiên Nhân tiểu thư, nàng biết hát “thập bát mạc”(*) không?

Lâm Vãn Vinh cười nói, giọng hắn tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ để tất cả mọi người đều nghe rõ.

Yên lặng

Tuyệt đối yên lặng!

Tất cả đàn ông trong đại sảnh đường đều há hốc mồm, phụ nữ thì che miệng, mọi người đều nhìn Lâm Vãn Vinh với thần sắc kinh ngạc đến không thể tin được.

Việc này thực sự làm cứng đơ cái cổ đang vươn dài của Trình Thụy Niên công tử, hắn sững sờ nhìn Lâm Vãn Vinh , rõ ràng là đã bị những lời nó của tên gia đinh này làm cho kinh ngạc đến ngây người rồi.

Công tử của Tổng đốc phủ Lạc Viễn thì bịt chặt mồm, cố gắng ngăn một trận cười sắp bật ra, nét mặt chàng tỏ ra rất kính phục và thích thú. Tên gia đinh này quả thật là rất thú vị.

Các công tử trong đại sảnh đường này đều là thường khách của những chốn ăn chơi nên “thập bát mạc” là cái gì đương nhiên mọi người đều biết. Nếu như uống rượu chơi hoa hát “thập bát mạc” thì mới gọi là có không khí nhưng bảo một hoa khôi tuyệt sắc chỉ bán tài nghệ không bán thân hát bài hát hoang dâm đó thì thật là to gan cực kỳ cuồng vọng. Không cần nói gì đến Tần Tiên Nhi là tuyệt thế chi sắc, chỉ nói về tài nghệ đánh đàn tuyệt thế vô song của nàng thôi mà bắt nàng phải chơi những khúc nhạc đơn giản là đã có chút sỉ nhục nàng rồi. Vậy mà không ngờ tên gia đinh thối tha này lại muốn Tần Tiên Nhi hát khúc ca đồi trụy như thế.

Không biết hoa khôi hát lên bài hát “thập bát mạc” thì sẽ có sức quyến rũ như thế nào, tất cả đàn ông trong viện đột nhiên đều nhận thấy một cảm giác vô cùng mãnh liệt, không chừng bọn họ còn cảm ơn tên gia đinh tên là Lâm Tam kia vì đã khiến họ có thể xem hoa khôi tuyệt sắc trên bờ sông Tần Hoài hát khúc “thập bát mạc” thì sẽ có hình dáng như thế nào.

Tần Tiên Nhi đã từng gặp gỡ không biết bao nhiêu người nhưng lúc này thấy tên gia đinh này miệt thị nàng như thế thì sắc mặt trở nên tái nhợt. Nàng giận dữ nhìn Lâm Vãn Vinh, ánh mắt như chứa hàng ngàn vạn mũi dao muốn giết chết hắn ngay lập tức.

Khuôn mặt vị tuyệt sắc công tử đó chợt đỏ bừng , xa xăm nhìn Lâm Vãn Vinh khẽ xì một tiếng, thấp giọng nói:

-“Tên tiểu tử này thật là bỉ ổi, may mà trời sinh có đôi chút tài học nếu không đã không có chốn dung thân rồi.”

-“Không dám hát phải không?”

Lâm Vãn Vinh nhìn Tần Tiên Nhi, khoé miệng hé ra một nụ cười lạnh lùng, hoa khôi chó má gì chứ, bổn công tử ghét nhất là loại trangB như các ngươi.

Tần Tiên Nhi tuy là một nữ tử của thanh lâu nhưng nàng là một thiếu nữ có tấm thân thuần khiết như băng, thân phận hiển hách làm sao có thể dễ dàng để người khác hạ nhục mình như thế chứ.

Nàng giận dữ cắn chặt răng, cũng coi như nàng còn chút uy tín , vẫn chưa quên lời hứa của mình bèn nhìn Lâm Vãn Vinh với ánh mắt long lanh, trong mắt cố ý phát ra những tia ngượng ngùng xấu hổ, nàng nói:

-“Công tử, có thể đổi một bài khác được không? Bài hát này Tiên Nhi chưa từng hát và cũng không biết hát.”

-“Không hát được?”

Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng bước vài bước, đi đến bên cạnh một phấn đầu (gái điếm) ca hát, kéo tay nàng nói:

-“Vị cô nương này hát được mà nàng lại không hát được hay sao?”

Phấn đầu này đã sống lâu trong chốn phong nguyệt này nên sớm đã chôn vùi tôn nghiêm của mình nhưng nghe lời nói của tên gia đinh này động đến đúng tâm sự của mình khiến nàng như có thêm dũng khí, dũng cảm nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, trong mắt như đang ngân ngấn lệ.

Sắc mặt Tần Tiên Nhi lúc thì ửng hồng lúc lại tái nhợt, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng nhô cao, cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng. Trời đã sinh ra nàng dung mạo như hoa nên cho dù là khi giận dữ thì nàng vẫn mang một vẻ đẹp quyến rũ mê hồn, người ngoài nhìn vào thì lại thấy như hai người đang đầu mày cuối mắt trao đổi tình ý với nhau vậy.

Thấy ánh mắt Tần Tiên Nhi phát ra những tia nhìn mê huyễn, sự u uẩn trên khuôn mặt đủ để làm cho tất cả đàn ông tan chảy nhưng Lâm Vãn Vinh đã biết cô nương này đang thi triển ma pháp dụ dỗ người khác rồi.

Hắn là người đã từng mắc lừa và chịu thiệt thòi nên nghĩ về việc đã bị lừa một lần hắn không dám nhìn vào mắt nàng nữa mà chỉ cúi đầu lớn tiếng nói:

-“Tần tiểu thư, tuy nàng là hoa khôi của Diệu Ngọc Phường, các vị công tử đều ái mộ nàng nhưng nói thực ra thì nàng vẫn là một thành viên của Diệu Ngọc Phường, trời sinh nàng có dung mạo mĩ miều lại có tài nghệ tuyệt thế nhưng thanh lâu vẫn là thanh lâu, không phải là rạp hát quán cơm. Ở đây buôn bán là kinh doanh xác thịt, bán nụ cười và nhan sắc. Các chị em trong viện này nhan sắc tuy không bằng nàng nhưng từ bản chất mà nói thì nàng chẳng có gì khác biệt so với họ cả. Bọn họ là chị em của nàng, vậy tại sao bọn họ có thể hát còn nàng thì không? Lẽ nào trời sinh ra xinh đẹp thì có thể cao hơn các chị em này của nàng một bậc hay sao?”

Các phấn đầu này đều là phụ nữ, tuy làm công việc buôn bán xác thịt nhưng chí ít cũng còn một chút tôn nghiêm, chỉ là đã bị chôn vùi mà thôi. Như hôm nay đã bị một câu nói của Lâm Vãn Vinh gợi ra biết bao nhiêu tâm sự. Dựa vào cái gì mà hoa khôi chỉ cần bán nụ cười còn ta lại phải bán thân xác chứ? Mấy nàng phấn đầu nghĩ đến cảnh ngộ thê thảm của mình thì có vài phần thương cảm, có người len lén lau đi những giọt nước mắt.Bọn họ đều có cảm giác được mở mày mở mặt, ánh mắt lần lượt đều chăm chú nhìn vào người Lâm Vãn Vinh , cái nhìn vừa đa tình vừa nóng bỏng.

Những lời nói vừa rồi của Lâm Vãn Vinh là để phá hoại tình cảm giữa Tần Tiên Nhi và các nàng phấn đầu, từ đó lấy được sự đồng tình của mọi người, khiến cho Tần Tiên Nhân không có cách nào phản bác lại được.

Lâm Vãn Vinh không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, hắn thở dài một tiếng, chậm rãi nói:

“ Tần hoài vô ngữ thoại tà dương,gia gia lâm thủy ánh hồng trang。

Xuân phong bất tri ngọc nhan cải,y cựu hoan ca nhiễu họa phảng。

Nguyệt minh nhân đoạn tràng!”

Chỉ một vài câu nói đơn giản mà có thể khái quát được toàn bộ thế sự tang thương sau lưng của chốn phong nguyệt bên bờ Tần Hoài. Những người góp tiếng cười trong viện đều là những nữ tử đáng thương, nào có ai không có chuyện đau lòng. Chỉ hai mươi chữ ngắn gọn đấy thôi nhưng cũng nói lên tất cả sự thê lương của họ, quả khiến cho người ta cảm hoài.

Tần Tiên Nhân sững sờ một hồi lâu rồi mới thở dài một cách sâu kín nói:

-“Công tử tài cao, Tiên Nhi vô cùng ngưỡng mộ.”

Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:

-“Tần tiểu thư không cần ngưỡng mộ tại hạ. Chút trình độ này của ta là do công tử nhà ta dạy dỗ đó. Nếu nàng có lòng thì hãy đi lại nhiều hơn một chút với công tử nhà ta, tin rằng nàng nhất định sẽ không phải thất vọng đâu.”

-“Ồ, thật vậy sao?”

Tần Tiên Nhi cười rực rỡ nhìn biểu thiếu gia một cái, dịu dàng nói:

-“Không biết Quách công tử có bằng lòng cho Tiên Nhi một cơ hội này hay không?”

Nghe thấy những lời này, bọn đàn ông trong sảnh đều lập tức vô cùng ngưỡng mộ, như vậy rõ ràng là Tần Tiên Nhi đang mời gọi Quách công tử rồi. Một cơ hội tốt như vậy chỉ cần nắm lấy thì trở thành binh tướng chiêu mộ của Tần tiểu thư chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Lâm Vãn Vinh liếc nhìn Quách Vô Thường mấy cái, cũng coi như Quách thiếu gia thông minh được lần này, biết Lâm Tam đã tạo cho mình cơ hội nên hắn vội vàng đứng dậy ra vẻ khiêm tốn nói:

-“Lệnh của Tiên Nhi tiểu thư, Vô Thường không dám không nghe.”

Tần Tiên Nhân mỉm cười đáp lễ rồi lại nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, nét mặt lộ ra một sự ngượng ngùng xấu hổ, nàng nói:

-“Còn về bài hát đó xin để Tiên Nhi hát cho một mình công tử nghe thôi, không biết ý công tử như thế nào?”

Khuôn mặt Tần Tiên Nhi tươi đẹp như hoa, nụ cười còn mang một chút yểu điệu như đang xấu hổ ngượng ngùng lắm vậy nhưng đồng tử của nàng lại tĩnh lặng như nước mùa thu, không hề thấy có một chút gợn sóng.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

-“Tại hạ là một kẻ thô lỗ, nếu cô nương đã có nhã hứng như vậy thì hãy nói chuyện với công tử nhà ta nhiều hơn một chút. Còn về ca khúc kia thì hát hay không đã không còn phân biệt gì nữa rồi.”

Tần Tiên Nhi bước chầm chậm đến trước mặt Lâm Vãn Vinh , cơ thể áp sát vào hắn, cái nhìn như đang chăm chú ngắm hắn nhưng lại có vài phần thần sắc trêu đùa. Lâm Vãn Vinh nghĩ đến thủ đoạn mà nàng đã từng dùng khiến hắn suýt nữa mất đi hồn phách nên vội vàng rời khỏi chỗ đó.

Tần Tiên Nhi nhìn động tác của hắn thì không nén nổi gương mặt có chút ửng hồng, trong khi nàng che miệng cười nhẹ, cơ thể hơi rung khe khẽ, bộ ngực đầy đặn phập phồng những đợt sóng tình tuyệt diệu, nàng khẽ hé đôi môi ngọc ngà nói:

-“Vừa nãy bức nhau như thế nhưng đến bây giờ thì lại tỏ ra rất thoải mái, không phải công tử đang dục cầm cố túng đó chứ?”(**)

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

-“Tần tiểu thư là tiên nữ trên trời, trước mặt nàng tại hạ nào dám làm cái gì dục cầm cố túng kia chứ. Như vậy há không phải là làm trò cười hay sao?”

Tần Tiên Nhi nghe Lâm Vãn Vinh đang châm biếm mỉa mai mình, biết là chuyện dùng ánh mắt mê hoặc hắn lúc nãy đã bị nhìn thấu rồi nên nàng khẽ thở dài một tiếng nói:

-“Thiếp nào phải thần tiên gì đâu, trong mắt công tử, thiếp chỉ là một nữ tử lầu xanh ngay cả “thập bát mạc” cũng không biết hát mà thôi. Nếu không phải có bề ngoài này thì công tử chắc sẽ không nhìn thiếp đến một cái đâu.”

Nàng khẽ cắn đôi môi ngọc, ánh mắt chứa chan tình cảm, khẩu khí u uẩn, người không biết còn cho rằng nàng đang nũng nịu với tình lang nữa. Lâm Vãn Vinh tỉnh táo vô cùng, những nữ tử thanh lâu này không ai là không lấy việc đùa giỡn đàn ông làm vui. nếu tự cho mình là đa tình, nghĩ rằng đã được cô nương này thích rồi thì đó thật sự là một sai lầm vô cùng to lớn.

Thấy Tần Tiên Nhi vẫn còn cố tình làm ra vẻ ngượng ngùng xấu hổ, trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm thấy buồn cười, chàng nói:

-“Thập bát mạc là một khúc ca hay, cô nương cần chăm chỉ học hỏi đi, nếu cô nương không ngại thì tại hạ cũng có đôi chút thành thạo, chi bằng chúng ta cùng nhau tiến thêm một bước nữa tìm hiểu xem sao.”

Những lời nói như vậy không chỉ có ý khinh bạc mà hoàn toàn đã đi vào mảnh đất của những kẻ hạ lưu. Mặt mày Tần Tiên Nhi ửng hồng, nàng giận dữ nhìn Lâm Vãn Vinh một cái rồi quay người giũ áo bước lên lầu.

Thấy Tần Tiên Nhi đã rời khỏi, Diệu Ngọc Phường lại từ trạng thái tĩnh lặng khôi phục trở lại sự náo nhiệt vốn có. Hai cô nương ngồi bên cạnh Lâm Vãn Vinh nghe những lời vừa rồi của tên gia đinh tuấn kiệt này thì trong lòng đã yêu mến chàng ta lắm rồi nên cứ sà cả thân hình nở nang đầy đặn của mình vào lòng hắn mà nũng nịu.

Lâm Vãn Vinh cười nhìn Quách Vô Thường nói:

-“Thiếu gia, đợi chút nữa Tần tiểu thư sẽ mời người vào trong nói chuyện, nô tài ở bên ngoài đợi người.”

Có được sự giúp đỡ của Lâm Vãn Vinh , giấc mộng đẹp của biểu thiếu gia đã trở thành hiện thực nên đương nhiên vô cùng vui sướng, hắn nỏi:

-“Lâm Tam, không ngờ ngươi thực sự có tài như vậy. Một ngày nào đó chuyện của ta và Tần Tiên Nhi tiểu thư mà thành, ta nhất định sẽ trọng tạ ngươi.”

Nói hắn béo hắn còn không biết. Tên biểu thiếu gia này quả thật là điếc không sợ súng nhưng Lâm Vãn Vinh lại thích loại người trong bụng không có gì như hắn. Tuy có thiếu một chút thông minh mưu trí nhưng lại rất thẳng thắn.

Trong khi hai người đang vui vẻ chuyện trò, đột nhiên nhìn thấy vị công tử tên gọi Lạc Viễn đó mỉm cười tiến lại gần, chắp tay thi lễ nói với Quách Vô Thường :

-“Vị Quách công tử này, tiểu đệ Lạc Viễn đã từng được gặp huynh.”

Quách Vô Thường vội vàng đứng dậy chắp tay nói:

-“Thì ra là Lạc Viễn công tử, Vô Thường xin thi lễ.”

Tuy Lạc Viễn gọi hắn là huynh nhưng hắn biết thân phận của mình so với tên Lạc Viễn này còn kém xa nên đương nhiên không dám tự cho mình là lớn.

Lạc Viễn cười nói:

-“Ta thấy Quách huynh rất quen mặt, dường như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.”

Quách Vô Thường cung kính nói:

-“Năm ngoái trong lễ mừng thọ của Tổng đốc đại nhân, gia phụ đã dẫn tiểu đệ đến quý phủ.”

-“Ồ, nhưng không biết lênh tôn là…”

-“Gia phụ là huyện lệnh Ninh Huyện thành Tô Châu: Quách Toàn Hữu.”

Quách Vô Thường nói.

-“Ồ, thì ra Quách huynh là công tử của Quách đại nhân, chẳng trách ta nói sao lại quen mặt như thế .Thất kính , thất kính.”

Lạc Viễn cười nói. Trên thực tế chàng ta căn bản không hề nhớ có một người là Quách Hữu Toàn, chỉ là nhiệt tình với người khác, cũng ý tứ không nói ra mà thôi.

Quách thiếu gia thấy Tổng đốc công tử lại quen biết với phụ thân mình thì có một cảm giác kinh ngạc vô cùng. Hắn không có học vấn nên thua kém rất nhiều so với các công tử có quyền thế trong thành Kim Lăng này. Hôm nay thấy Tổng đốc công tử đích thân đến làm quen trước thì trong lòng thấy ngạc nhiên vui mừng vô hạn là điều đương nhiên.

Lạc Viễn nở một nụ cười rồi chuyển ánh mắt sang phía Lâm Vãn Vinh, chàng nói với Quách thiếu gia:

-“Vừa rồi thấy Lâm huynh xuất khẩu thành chương, cơ trí linh hoạt, Quách huynh có thể dạy dỗ được một nhân tài như vậy quả thực khiến tiểu đệ vô cùng ngưỡng mộ.”

Quách Vô Thường dù sao cũng không phải một gã ngốc, hắn biết chàng ta có hứng thú với tên gia đinh của mình nên vội vàng nói:

-“Lâm Tam, mau đến diện kiến Lạc công tử.”

Khi nãy lúc tranh cãi kịch liệt với Trình Thụy Niên, Lạc Viễn đã giúp đỡ hắn nên cảm tình của Lâm Vãn Vinh đối với chàng ta cũng không tồi. Lâm Vãn Vinh bèn chắp tay cười nói:

-“Gia đinh của Tiêu gia Lâm Tam, xin ra mắt công tử.”

Lạc Viễn cười lớn nói:

-“Lâm huynh, huynh không cần câu nệ lễ nghi như thế.Ta chỉ cảm thấy con người huynh rất thú vị nên muốn kết bạn với huynh mà thôi. Nếu huynh còn xem là người ngoài thì rõ ràng là không muốn rồi.”

Tên Lạc Viễn tuy là con trai quý báu của Tổng đốc nhưng lại là một người rất dễ gần chứ không giống như những cái giá áo kia.So với Trình Thụy Niên thì hắn tốt hơn rất nhiều, Lâm Vãn Vinh cũng không khách khí nữa, cười nói:

-“Vừa nãy còn phải cảm ơn Lạc công tử đã ra lời trượng nghĩa nữa.”

Lạc Viễn khoát tay nói:

-“Lâm huynh nói những lời gì vậy. Ta chỉ là không quen nhìn những người rõ ràng không có bản lĩnh mà cứ thích khoa chân múa tay vượt qua chức trách của mình mà thôi. Cái chính là Lâm huynh, có dũng có mưu, kiến thức và lòng gan dạ lớn hơn người thường một bậc. Tiểu đệ quả thật vô cùng ngưỡng mộ.”

Lạc Viễn liếc nhìn xung quanh một cái rồi mới thấp giọng nói:

-“Vừa nãy những lời mà Lâm huynh nói với Tần tiểu thư cũng đúng là những điều mà huynh đệ ấp ủ trong lòng nhưng đáng hận là sao ta lại không nghĩ đến cơ chứ. Nếu không thì lúc nãy sẽ không để huynh đệ ngươi chiếm được người đẹp trước đâu. Ta nhất định phải khiến Tần tiểu thư nhìn ta với một con mắt khác.”

Con người tên Lạc Viễn này rất thẳng thắn, chỉ một hai câu nói đơn giản đã kéo gần được khoảng cách giữa hai người. Nếu như là người bình thường thì bị cản trở bởi thân phận đương nhiên không dám thâm giao với Tổng đốc công tử như vậy nhưng Lâm Vãn Vinh thì không giống họ, hắn vốn không hề tự cho mình là kẻ dưới nên việc kết bạn với Lạc Viễn hắn cũng chẳng phải suy nghĩ nhiều chỉ cười hì hì nói:

-“Không giấu gì Lạc huynh, ta luôn cho rằng những chị em trong cái tổ này cho dù có xinh đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là gái mà thôi. Những phụ nữ này , cho họ ba phần màu sắc thì họ đã muốn mở phường nhuộm rồi, làm ra vẻ đẹp đẽ mỹ miều đó không phải là để dụ dỗ đàn ông chúng ta hay sao.Ta không bao giờ để họ lớn như mong muốn đâu, cũng chưa từng để đàn bà cưỡi lên đầu lên cổ.”

Lạc Viễn vỗ mạnh một cái xuống bàn cười lớn nói:

-“Diệu, diệu…Lâm huynh nói quá hay đi. Những phụ nữ này ba ngày không đánh thì đã muốn dỡ ngói nhà rồi, không thể để hư hỏng quen đi.”

Đối với quan điểm này, Lâm Vãn Vinh biểu thị sự tán đồng sâu sắc nhưng Lạc Viễn lại cau mày nói:

-“Tuy nhiên Tần Tiên Nhi này không chỉ xinh đẹp như hoa mà còn có một sự kiêu ngạo hiếm có. Ta đã hẹn gặp nàng ấy mấy lần nhưng đều không có cơ hội. Tên Trình Thụy Niên nghe nói cũng chẳng hơn gì, hôm nay nghe những lời của Lâm huynh cũng coi như ta đã trút được một gánh nặng trong lòng, cảm thấy sảng khoái vô cùng.”

Lâm Vãn Vinh kì lạ hỏi:

-“Sao vậy? Lạc huynh không phải vì Tần tiểu thư mà đến đây sao?”

Lạc Viễn gật gật đầu rồi lại lắc đầu nói:

-“Tần Tiên Nhi này quốc sắc thiên hương, nếu nói ta không hề có lòng ngưỡng mộ đối với nàng ấy thì là lời giả dối, tuy nhiên ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, nhưng thấy Tần Tiên Nhi này không hề để mắt đến nam tử trong thiên hạ thì trong lòng ta không được thoải mái lắm, chỉ tiếc là ta tài học nông cạn, đối với Tần Tiên Nhi thúc thủ vô sách, may mà tối nay có Lâm huynh xuất hiện, đã phá vỡ được duệ khí của Tần tiểu thư cũng coi như đã giành lại được thể diện cho nam tử thành Kim Lăng ta rồi.”

Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi lạnh, cũng chỉ là đấu khẩu vài câu với phụ nữ thôi mà, sao lại có thể bay lên đến tận cái đỉnh cao là người tranh đấu cho đàn ông cơ chứ.

Thấy thần sắc Lâm Vãn Vinh còn chút nghi ngờ, Lạc Viễn cười nói:

-“Nếu Lâm huynh không tin thì những người có cùng tâm sự với ta vẫn ở đây. Chỉ có những kẻ vô học kia mới thích tỏ vẻ phong nhã sau mông người khác thôi.”

Miệng chàng ta nói nhưng ánh mắt thì chăm chú nhìn về phía Trình Thụy Niên, khuôn mặt lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. Không cần nói cũng biết người tự cho mình là phong nhã trong câu nói của chàng ta đương nhiên chính là công tử của Đô chỉ huy sứ kia rồi.

Sự đấu tranh của loại thái tử đảng này, đề cập đến sau lưng kì thực chính là sự đấu tranh quyền lực, trước khi tìm hiểu rõ được tình hình Lâm Vãn Vinh không muốn dính vào bèn chỉ cười mà không nói gì.

Lạc Viễn đột nhiên nhớ đến một chuyện nói:

-“Ha ha…Lâm huynh, không biết Tần tiểu thư đó hát “thập bát mạc” thì sẽ có mùi vị thế nào nhỉ? Có gì khác với Tiểu Đào Hồng của Lệ Xuân Viện hát không nhỉ?”

Tên tiểu tử này, có lòng háo sắc mà không có gan, da mặt hắn lại mỏng , muốn tán gái quả thực có thiếu một chút độ chín mùi.Thấy Lạc Viễn tỏ ý hoang dâm, trong lòng Lâm Vãn Vinh có chút buồn cười bèn nói:

-“Lạc huynh, Tiểu Đào Hồng đó hát như thế nào ta chưa từng nghe nhưng Tần tiểu thư này hát thì mùi vị chắc chắn không kém đâu.”

Lạc Viễn cất tiếng than:

-“Ta chỉ sợ ta không có cái phúc đấy thôi, chỉ có Lâm huynh, à ,còn có Quách huynh nữa. Hai người thì may ra còn có chút cơ hội.”

Thấy Lạc Viễn có đôi chút cảm thán, Lâm Vãn Vinh cười nói:

-“Lạc huynh, theo đuổi con gái nói cho cùng thì vô cùng đơn giản.”

-“Chà?”

Nghe đến chủ đề này, Lạc Viễn lập tức lên tinh thần:

-“Lâm huynh có kinh nghiệm gì đặc sắc hãy mau mau truyền thụ cho ta đi.”

Ngay cả biểu thiếu gia đang ngồi cạnh tỏ vẻ đường hoàng cũng sáng rực mắt lên, giỏng tai nghe những lời hắn nói.

Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.