Trời ạ, dám cá là tiểu nha đầu này đã biết hết rồi, Lâm Vãn Vinh nói:
-“Nàng đã biết hết rồi còn hỏi ta làm gì nữa vậy?”
-“Lâm Tam, con người ngươi xấu xa quá đi, sao ngươi lại có thể đến những chỗ như vậy được chứ?”
Tiểu cô nương nhìn Lâm Vãn Vinh nói một cách nghiêm nghị.
Vấn đề này quả là không thể trả lời, lẽ nào nói cho nàng biết là đi để giải quyết nhu cầu sinh lí chứ, như vậy không phải là dạy hư trẻ con rồi sao.
-“Ha ha, cái này, nàng cũng biết rồi đấy, là Tần Tiên Nhi tiểu thư đã thịnh tình mời chúng ta đến đó chứ. Nàng ấy khâm phục tài hoa của biểu thiếu gia, ta chỉ là đi cùng thiếu gia mà thôi.”
-“Hứ…Ta đã nghe tỷ tỷ kể với nương thân rồi. Tuy nhiên ngươi có thể lừa gạt tỷ tỷ được chứ đừng hòng lừa ta. Tần Tiên Nhi đó nhất định không phải là khâm phục biểu ca, là khâm phục ngươi thì còn có lí, đừng cho là ta không biết gì.”
Tiêu Ngọc Sương nói, trong giọng nói có vài phần tức giận.
Chà, không ngờ trong Tiêu gia đại viện này người hiểu hắn nhất lại là tiểu nha đầu này. Trong lòng Lâm Vãn Vinh có chút cảm thán. Khi hắn ở đây tiếp xúc nhiều nhất ngoài Quách Vô Thường ra thì chính là Tiêu Ngọc Sương. Cô nương này tuy có lúc quá điêu ngoa nhưng xét về tổng thể mà nói thì trải qua sự giáo dục của hắn, nàng ấy đã sửa đổi rất nhiều rồi, tối thiểu là trước mặt hắn nàng không còn cứng đầu ương bướng như thế nữa.
-“Lâm Tam, Tần Tiên Nhân đó rất xinh đẹp phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Tiêu Ngọc Sương thấy Lâm Vãn Vinh hồi lâu không trả lời nên không nén nôi phải cất lời hỏi.
-“Vô cùng xinh đẹp.”
Lâm Vãn Vinh thật thà gật đầu nói.
-“Nàng ấy có xinh đẹp bằng ta không?”
Tiêu Ngọc Sương kiêu ngạo ưỡn ngực nói.
Tiêu Ngọc Sương này quả thật là một thiếu nữ cực kì xinh đẹp, nếu nói về tuổi tác thì thậm chí có thể vượt qua cả Tiêu đại tiểu thư nữa, tuy nhiên bây giờ nàng vẫn còn quá nhỏ, cơ thể vẫn còn vài phần thô cứng. Với tuổi tác và sự từng trải của Lâm Vãn Vinh thì tiểu nha đầu này vẫn còn quá nhỏ, cứ để vài năm nữa, nuôi béo rồi hãy thịt- -‘
-“Có phải ta không bằng nàng ấy không?”
Tiêu Ngọc Sương thần sắc có chút lo lắng, vội kéo tay Lâm Vãn Vinh nói.
-“Không phải, bây giờ tuổi tác nàng vẫn còn nhỏ nên không thể so sánh với nàng ấy được. Đợi vài năm nữa, nàng lớn hơn một chút thì nhất định sẽ xinh đẹp hơn nàng ấy nữa.”
Lâm Vãn Vinh nói.
Tiêu Ngọc Sương cười rực rỡ như một nụ hoa:
-“Thật không?”
Thấy thần sắc đáng yêu của Tiêu Ngọc Sương , Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng có vài phần vui thích bèn gật đầu nói:
-“Chắc chắn, nhất định, có thể khẳng định là như vậy.”
Tiêu Ngọc Sương khẽ hừ một tiếng nói:
-“Ta biết mà, một nữ tử phong trần làm sao so với ta được chứ.”
Lâm Vãn Vinh cau mày nói:
-“Nhị tiểu thư, mỗi người đều có hoàn cảnh của riêng mình, không nên tuỳ tiện khinh thường người khác. Tần Tiên Nhi đó tuy nhuốm bụi phong trần nhưng có thể nói là trong sáng như gương, chỉ dựa vào điểm này mà nói thì đã hơn người khác rất nhiều rồi.”
Tiểu nha đầu này sinh ra trong một gia đình phú quý nên trời sinh đã có một lòng tự kiêu chứ nếu không chắc sẽ không hành hạ kẻ dưới như vậy.”
-“Biết rồi.”
Tiêu Ngọc Sương lè lưỡi ra nói:
-“Những lời ngươi nói ta đều nghe.”
-“Những lời ta nói nàng đều nghe? Vì sao vậy?”
Lâm Vãn Vinh kỳ lạ hỏi.
-“Vì ngươi rất tốt với ta.”
Tiêu Ngọc Sương nói một cách đương nhiên:
-“Ngươi không giống với những người khác, không nịnh bợ ta, dám phản bác lại lời ta nói, còn dam đánh vào chỗ đó của ta…”
Mặt nàng ửng hồng lên rồi nói tiếp:
-“Biết ngâm thơ, biết vẽ tranh, biết hát, biết kể chuyện. Ta rất thích.”
Trời ạ! Vậy nếu một diễn viên hài đến thì nàng sẽ càng thích hơn nữa đấy. Lâm Vãn Vinh cười khổ.
-“Lâm Tam, hôm qua ngươi đã đồng ý sẽ vẽ chân dung giúp ta, vậy bao giờ có thể bắt đầu?”
Tiêu Ngọc Sương tỏ ra vô cùng hưng phấn nói.
-“Cái này…Phải đợi ta chuẩn bị tài liệu xong đã.”
Lâm Vãn Vinh nói. Kỳ thực chẳng có gì phải chuẩn bị cả, chỉ là cây bút chì tự chế của hắn vẫn đang ở chỗ Xảo Xảo, cần phải đi lấy về.
Tiêu Ngọc Sương không biết hắn vẽ như thế nào, cứ cho rằng hắn cũng giống như các hoạ sư cần phải chuẩn bị hàng đống phấn mực bèn ngoan ngoãn gật đầu.
-“Lâm Tam , ngươi có bản lĩnh như vậy không biết có thể giúp nhà ta được không?”
Tiêu Ngọc Sương đột nhiên than lên một tiếng.
-“Giúp đỡ? Giúp gì chứ? Nhị tiểu thư nói đùa phải không, một gia đinh nhỏ nhoi như ta thì có thể có bản lĩnh gì kia chứ?”
Lâm Vãn Vinh cười đáp.
Tiêu Ngọc Sương nói khẽ:
-“Ta cũng không biết là vì sao nữa Lâm Tam à, ta luôn có một cảm giác ngươi có tài năng gì đó. Chủ ý của ngươi nhiều, đầu óc linh hoạt, kiến thức lại rộng…”
“Được rồi, được rồi, nói nữa mặt ta sẽ đỏ lên đó.”
Lâm Vãn Vinh cười nói:
-“Rốt cuộc là chuyện gì vậy mà có thể khiến cho Tiêu nhị tiểu thư của chúng ta buồn phiền đến như vậy chứ?”
-“Ta cũng không biết rõ lắm, chỉ là nghe nương thân và tỷ tỷ nhắc đến thôi. Họ luôn coi ta là trẻ con nên không cho ta tham gia vào đó. Ta ngẫu nhiên nghe thấy một chút, nghe nói có người muốn hợp doanh với Tiêu gia ta…”
Tiêu Ngọc Sương chu miệng nói, rõ ràng là không bằng lòng với việc nương thân và tỷ tỷ coi thường mình như vậy.
-“Hợp doanh?”
Lâm Vãn Vinh giật mình kinh ngạc. Những năm này mà đã có khái niệm hợp doanh này rồi sao?
-“Đào công tử đó hôm qua ngươi đã gặp rồi phải không? Chính là hắn đề xuất ra đó, hắn muốn ba nhà hợp doanh, ngoài nhà chúng ta ra còn có một nhà khác họ Hà. Tình hình cụ thể ta cũng không rõ lắm, ta chỉ nghe nương thân và tỷ tỷ nói có bấy nhiêu thôi.”
Lâm Vãn Vinh cau mày nhăn mặt. Hắn biết buôn bán lớn nhất của Tiêu gia là kinh doanh gấm vóc tơ lụa. Loại hình này tuy có lợi nhuận nhất định nhưng lại là buôn bán đại chúng, chỉ cần là người có tiền thì đều có thể làm do đó cạnh tranh rất khốc liệt.Tiêu gia vốn là long đầu trong ngành này nhưng mấy năm nay làm ăn càng ngày càng không ra gì cả, chỉ trong thành Kim Lăng thôi đã có mấy nhà bán với quy mô lớn hơn của Tiêu gia rồi. Buôn bán càng ngày càng khó khăn.
-“Đào công tử đó là chuyện gì vậy? Thế còn nhà họ Hà nào đó là sao?”
Lâm Vãn Vinh cau mày nói. Chuyện hợp doanh ở thế giới trước đây của hắn thì đã thấy nhiều rồi, liên doanh để mạnh hơn cùng nhau chiếm lĩnh thị trường là một phương thức làm ăn rất có lợi.Tuy nhiên giữa loại liên doanh này cũng tồn tại rất nhiều vấn đề, ví dụ vấn đề phân chia lợi nhuận, điều động vốn…Nói trắng ra thì dùng song đao, nếu làm tốt thì mọi người đều có thể kiếm tiền, nhưng nếu làm không tốt thì sẽ trở thành một vở kịch lộn xộn rồi.
-“Nhà Đào công tử và nhà ta buôn bán cùng một loại mặt hàng. Mấy năm nay quy mô không ngừng mở rộng, bây giờ đã vượt qua nhà ta rồi, nhà họ Hà kia quy mô cũng chỉ kém mỗi nhà ta thôi.Ba nhà Tiêu, Đào, Hà chúng ta là những cửa hàng vải lớn nhất Kim Lăng thành thậm chí là cả Giang Tô hay cả nước đấy chứ.”
Tên Đào công tử đó là nhân vật nào tuổi tác trẻ như vậy mà có thể trong vài năm đưa việc làm ăn lớn mạnh hơn cả Tiêu gia chứ ? Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc bèn nói:
-“Đào công tử đó, trong nhà có hoàn cảnh như thế nào vậy?”
Tiêu Ngọc Sương tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng rốt cuộc cũng xuất thân từ nhà thế gia nên hiểu biết cũng không ít, nàng gật đầu nói:
-“Thúc phụ của Đào công tử đó là lại bộ thị lang đương triều, năm xưa còn là môn sinh của tổ phụ ta. Còn phụ thân của hắn là Tô Châu chức tạo.”
Ngành dệt của Tô Châu? Như vậy thì cũng chả trách, trong lòng Lâm Vãn Vinh đã hiểu rõ hết rồi, gia đình tên Đào Đông Thành này có quyền thế như vậy làm ăn không phát triển mới lại đó.
Giang Nam là vùng đất giàu có nhất của Trung Quốc, từ xưa đến nay đã có cách nói “Giang Nam phong thiên hạ túc” rồi. Ngoài nông nghiệp ra, Giang Nam nổi tiếng nhất là Giang Nam tam đạo.Cái được gọi là Giang Nam tam đạo chính là Dương Châu diêm đạo( nghề muối), Kim Lăng trà đạo, Tô Châu chức tạo ( nghề dệt). Ba loại này là ngành buôn bán kiếm tiền tốt nhất. Phụ thân của Đào công tử đó quản lí ngành dệt của Tô Châu, chính là tất cả nguồn hàng của kinh doanh vải vóc, như vậy hắn có thể làm việc kinh doanh lớn mạnh cũng không có gì là lạ.
Nghĩ thông suốt được những điểm mấu chốt trong việc này, hắn liền hiểu rõ ý nghĩa câu nói sắp trở thành một thể của Đào Đông Thành đêm hôm qua nghĩa là gì rồi. Có Tô Châu nghề dệt làm hậu thuẫn thì việc hợp doanh là chuyện không thể thay đổi rồi.
Quan hệ lợi hại trong chuyện này Lâm Vãn Vinh không tiện giảng giải rõ ràng cho Tiêu Ngọc Sương bèn nói:
-“Những chuyện này cứ để phu nhân và đại tiểu thư lo liệu đi, nàng có nghĩ nhiều cũng chẳng có ích lợi gì đâu.”
Tiêu Ngọc Sương cau mày nói:
-“Nhưng nương thân ta và tỷ tỷ đều đang buồn phiền, dường như là không thể quyết định được, không biết có nên hợp doanh hay không, bọn họ là người thân của ta nên đương nhiên phải chia sẻ ưu phiền với họ rồi, nhưng ta chẳng làm được gì hết, có phải ta rất vô dụng không?”
Lâm Vãn Vinh nghe tiểu cô nương này bộc bạch tâm sự cũng có chút cảm động ben cười an ủi nàng nói:
-“Nhị tiểu thư, ta có thể hiểu tâm tình của nàng nhưng bây giờ nàng vẫn còn nhỏ, tạm thời chưa có khả năng giúp đỡ bọn họ.Việc bây giờ mà nàng có thể làm là hãy vui lên dể họ không phải lo lắng cho nàng.”
Tiêu Ngọc Sương khẽ hừm một tiếng, nũng nịu nói:
-“Tuy nhiên ta cũng không phải không có chút tác dụng gì, tối thiểu ta cũng có thể giới thiệu nhân tài. Lâm Tam, ngươi có bản lĩnh như vậy, hãy giúp đỡ nương thân và tỷ tỷ được không?”
Lâm Vãn Vinh cười khổ:
-“Nhị tiểu thư, nàng quá đề cao ta rồi. Ta chỉ là một kẻ hạ nhân, những việc trọng đại như vậy nào đến lượt ta xem vào chứ.”
Tiêu Ngọc Sương lắc đầu nói:
-“Lâm Tam, trong mắt ta, ngươi là người có bản lĩnh nhất, ngay cả tỷ tỷ đêm qua cũng khen ngợi ngươi đó.”
-“Đại tiểu thư khen ta?”
Lâm Vãn Vinh kì lạ hỏi, nàng ấy không đánh chết hắn cũng đã là may mắn lắm rồi.
Tiêu Ngọc Sương ngượng ngùng nói:
-“Đêm qua tỷ tỷ đến phòng ta nói chuyện, nhìn thấy cuốn sách đó, xem bức tranh ngươi vẽ tỷ ấy, nói là cách vẽ của ngươi tỷ ấy chưa từng nhìn thấy, còn nói ngươi có tài năng của một tông sư.”
-“Không phải chứ?”
Lâm Vãn Vinh nói:
-“Không phải nàng đã hứa sẽ giữ bí mật cho ta sao?”
Tiêu Ngọc Sương vội vàng giải thích:
-“Ngươi không cần lo lắng, những lời ngươi nói ta đều nhớ. Ta chỉ nói bức tranh đó ta nhặt được, không biết ai vẽ, sau đó tỉ tỉ cầm cuốn sách đó đi rồi.”
Thấy Tiêu Ngọc Sương tỏ vẻ ấm ức, biết rằng bảo nàng nói dối trước mặt tỷ tỷ là làm khó cho nàng nên Lâm Vãn Vinh cũng không nhẫn tâm trách móc nàng mà chỉ nói:
-“Yên tâm đi, ta không trách nàng đâu.”
Chỉ là không biết cuốn sách đó rơi vào tay đại tiểu thư không biết sẽ xảy ra sóng gió gì đây.
-“Lâm Tam, ngươi hãy giúp tỷ tỷ với được không, coi như là ta cầu xin ngươi đấy?”
Tiêu Ngọc Sương kéo tay Lâm Vãn Vinh , giọng nói nũng nịu cầu khẩn.
Nàng nói nhiều lần như vậy, Lâm Vãn Vinh không còn cách nào khác đáp:
-“Được rồi, để ta nghĩ xem, nghĩ được cách sẽ nói cho nàng biết.”
Tiêu Ngọc Sương mỉm cười nói:
-“Lâm Tam, ta biết ngươi tốt nhất mà. Tối nay ngươi đến phòng ta nhé.”
-“Cái gì?”
Lâm Vãn Vinh giật mình hoảng hốt, cằm suýt chút nữa rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!