Cực Phẩm Ở Rể

Chương 24



Chương 24: Đọ Sức Trong Buồi Đầu Giá.

Giành?

Giành thế nào?

Dựa vào cái miệng của anh?

Giang Nhan đột nhiên cảm thấy có chút nực cười, cô ghét nhất loại đàn ông không có năng lực lại thích huênh hoang.

Nhưng điều cô thấy càng nực cười hơn là bản thân đã vì một người đàn ông mà canh cánh trong lòng lâu như vậy, giờ đã đến lúc phải buông bỏ.

Cô tự thề với lòng, từ đêm nay trở đi, trái tim cô sẽ không bao giờ rung động vì cái tên Lý Tuần Dật nữa.

Nhưng mà, có khả năng không?

Cô đã dành hơn hai năm nhưng không làm được.

Khi đến hội trường ở tầng sáu, cách bố trí của sảnh đã thay đổi, những chiếc ghé ban đầu đều được dời đi, phía trước của hội trường được lấp đầy bằng rất nhiều đá quý to nhỏ.

Một viên đá lớn được nhiều người vây quanh, nhiều nhà trang sức và người chơi đá đã đứng trước chỉ trỏ.

Chỉ nhìn cũng biết hòn đá này là hàng cực phẩm, lớp vỏ đen nâu nâu, kết cấu mịn nhẫn bóng. Nó thuộc loại da mịn, xung quanh có những đường lục tiển màu đen xám.

Người ta thường nói lục đi với tiển, vì vậy viên đá này có khả năng ra xanh rât cao, mà từ bê mặt viên đá đã có hình tùng hoa, tiễn thúy dục tích.

Vì có vẻ ngoài xuất chúng nên giá của nó cũng không hề thấp, giá khởi điểm đã là tám trăm vạn.

Mọi người xung quanh đều đang bàn tán về nó.

“Tôi đã rất lâu không nhìn thấy một viên đá có kích thước và bề ngoài như thế này. Nó chắc chắn có màu xanh, mà chất lượng cũng không tồi đâu”.

“Tất nhiên rồi, nghe nói viên này là một trong số ít những viên được chọn, lẽ nào có thể kém sao.”

“Giá khởi điểm là 8 trăm vạn, giao dịch ước tính cả mấy ngàn vạn. Trời ạ, chúng ta hết hy vọng rồi”.

Thảm Ngọc Huyên nhìn thấy viên đá xong hai mắt liền phát sáng, viên đá to như vậy, màu xanh chắc chắn sẽ không nhỏ rồi. nếu làm thành mặt dây chuyền vòng tay, nhất định sẽ kiếm được tiền.

“Viên đá này đang được đấu thầu. Giá khởi điểm là 8 trăm vạn, tăng lên năm mươi vạn tệ. Người ra giá cao nhất sẽ có được nói”

Lúc này, đấu giá viên thấy mọi người đã khá đông đủ, liền tuyên bố bắt đầu đấu giá.

“Tôi ra chín trăm vạn!”

“Chín trăm năm mươi vạn!”

“Một ngàn vạn!”

Thắm Ngọc Huyên cũng hòa vào đám người đó, nhưng hắn không vội ra giá, sau khi giá tăng vọt lên hai ngàn vạn thì có rất ít người đấu tiếp, Thảm Ngọc Huyên liập tức nói: “Ba ngàn vạn!”.

Mọi người nghe thấy không khỏi cảm thán. Ông chủ trẻ tuổi của Phụng Duyên Tường thật là hào sảng, chỉ hô lên một tiếng đã thêm bảy tám trăm vạn.

Thẩm Ngọc Huyên ngắng đầu lên, vẻ mặt khá tự tin, giá của anh ta ra cơ bản là đã cao nhát rồi. Viên đá này anh ta nhất định phải lầy được.

“Bốn ngàn vạn!”

Đột nhiên một giọng nói trầm đặc phát ra từ đám đông yên lặng.

Thảm Ngọc Huyên liền biến sắc, quay đầu nhìn phát hiện ra Lý Tuấn Dật.

Lý Tuấn Dật thờ ơ nhìn Thẩm Ngọc Huyên một cái, làm một động tác ra hiệu, ra hiệu cho Thảm Ngọc Huyên tiếp tục ra giá.

Thẩm Ngọc Huyên nghiền răng, gọi điện thoại cho bó, sau khi được cho phép lập tức hét lớn: “Bốn ngàn năm trăm vạn!”

Giọng anh ta run run, mắt có chút đỏ lên, rõ ràng là đang tức giận.

“Năm ngàn vạn!” Lý Tuần Dật nhướn mày nhìn Thẩm Ngọc Huyên khiêu khích.

“Năm…”

Thảm Ngọc Huyên vừa định nói, đột nhiên có người ấn Vào vai anh ta, quay lại thì phát hiện đó là Lâm Vũ.

Lâm Vũ không nói gì, lắc đầu với anh ta, ra hiệu anh ta đừng đi theo.

Viên đá này theo ý kiến của Lâm Vũ thì không có bao nhiêu linh lực, cho dù mở ra thì cũng không thể tăng vọt lên. Giữ chết giá khởi điểm, anh không ngờ rằng Thảm Ngọc Huyên lại nửa đường ra giá, may mắn mà Lý Tuần Dật lại tiếp tay, nên anh vội vàng tới ngăn cản Thảm Ngọc Huyên.

“Gia Vinh, làm gì vậy?” Thảm Ngọc Huyên có chút vội vàng, đấu giá viên đã bắt đầu đếm ngược thời gian rồi.

“Nghe lời tôi, để anh ta lấy”. Lâm Vũ nói.

“Ha ha, sao vậy? Đường đường là ông chủ của Phụng Duyên Tường, tại sao phải nghe mệnh lệnh của một tên vô dụng?” Lý Tuấn Dật lập tức chế nhạo sau khi nhìn thấy tình hình.

“Không phải là mệnh lệnh, là kiến nghị”. Lâm Vũ có chút khinh thường nói: “Chúng tôi không có hứng thú với một viên đá thậm chí không đáng giá khởi điểm. Nên nếu có người sẵn sàng tiêu tiền như rác, vậy để cho người đó thôi”.

Nghe Lâm Vũ nói như vậy, dáng vẻ kích động của Thẳm Ngọc Huyên dần trấn tĩnh lại. Sau khi trải qua chuyện lần trước, anh ta có niêm tin mơ hô với Lâm Vũ, lập tức gật đầu, không nói nữa.

“Nực cười, anh thì hiểu cái khỉ gì!” Lý Tuấn Dật cười chế nhạo lời Lâm Vũ nói, có chút tức giận. Cái thứ vô dụng này, chỉ có thể tự nguyền rủa chính mình mà thôi.

Đám người vây quanh cũng cười rộ lên, bọn họ có chút khinh thường nhìn Lâm Vũ, hình như cho rằng Lâm Vũ là kẻ tay ngang.

“Không hiểu thì đừng giả bộ hiểu!” Lúc này Giang Nhan phía sau cũng lạnh lùng lên tiếng trách, cô cũng có chút hiểu biết về đá quý. Cảm thấy viên đá này năm ngàn vạn đổ xuống cũng đáng giá.

Cuối cùng viên đá này được bán cho Lý Tuấn Dật với giá năm ngàn vạn, anh ta cũng không vội vàng xử lý viên đá, vì đã bị viên đá tiếp theo xuất hiện thu hút sự chú ý.

Viên đá được tuyển chọn đã bán ra, Chu Thần lập tức sai người bày ra một viên đá được tuyển chọn khác, với ý đồ lợi dụng tình hình để khuấy động không khí của buổi đấu giá lên cao trào.

“Buổi đấu giá đá quý này quả nhiên là danh bắt hư truyền, những món đồ tốt liên tục xuất hiện.”

“Theo tôi đánh giá, tác phẩm này so với ban nãy nhất định sẽ tăng vọt!”

“Nguồn gốc của loại đá này không hề đơn giản. Nghe nói là hàng xách tay chủ hàng trực tiếp lấy từ Sơn Binh Miến Điện. Có thể sản xuất ra ngọc mã não”.

Vừa nghe thấy là hàng xách tay từ Sơn Binh Miến Điện, mọi người không khỏi kinh ngạc, xem ra chủ hàng có lai lịch khác thường, kiểu nguồn hàng như vậy, người bình thường không thể tiếp cận.

Cái gọi là Sơn Binh Miến Điện, chính là lực lượng vũ trang dân tộc của địa phương, là kẻ thù của quân chính phủ, rất nhiều địa điểm nằm trong tầm kiểm soát của họ, hàng tốt hơn rất nhiều so với thị trường.

Chỉ nhìn toàn bộ viên đá có màu xám đen, màu sắc rất đậm, xung quanh là mãng trắng, dưới mãng còn phảng phất sương, vị họa yên cửu, viền bên trên vỏ rất mỏng, dưới ánh đèn chiếu vào, có cảm giác màu xanh lục bảo trong vắt. Nếu chỉ xét vẻ bên ngoài, nó tốt hơn so với bộ mà Lý Tuần Dật vừa lấy đi.

“Tôi muốn viên đá này!”

Lý Tuấn Dật có chút tự đắc nói: “Đừng hòng ai giành với tôi, tôi ra giá sáu ngàn vạn!”

Đám đông không khỏi giật mình kinh hãi, Lý Tuần Dật này thật sự là khoe khoang thô thiển, hai viên đá cộng lại hơn một tỷ, tuy rằng rất nhiều người ngồi ở đây xuất thân không tầm thường, nhưng xuất thân cao không đồng nghĩa với vốn lưu động. Có thể lấy ra một hai tỷ vốn lưu động, quả thật không tầm thường.

FIÖIFđ.. ˆ Thẩm Ngọc Huyên nóng lòng muốn ra giá, ai mà biết chưa kịp nói hết câu, đã bị Lâm Vũ bắt lầy.

Thắm Ngọc Huyên lập tức cuống quýt hỏi Lâm Vũ: “Gia Vinh, anh làm sao vậy? Viên lúc nãy anh không cho tôi lấy thì thôi bỏ đi, viên này vừa nhìn đã biết giá sẽ tăng vọt, bỏ qua cơ hội này, tối nay không phải là tôi trắng tay đi về rồi sao?”

Lúc nãy Chu Thần có nhắc nhở anh ta, viên đá này là viên được chọn cuối cùng của tối hôm nay, bỏ lỡ là không còn gì nữa.

“Viên đá này không chỉ không tăng vọt, mà còn sụp xuống thê thảm. Ngoại trừ một mảng xanh nhỏ ở mép trên, phần dưới gần như hoàn toàn là đá”. Lâm Vũ giải thích.

“Cái này, làm sao có thể? anh có phải là không hiểu nguyên thạch là gì không?” Thẩm Ngọc Huyên chau mày, lúc ăn cơm Lâm Vũ có nói như vậy.

“Coi tôi là anh em. thì hãy tin tưởng tôi.” Lâm Vũ buông ra một câu dứt khoát, rồi buông tay Thắm Ngọc Huyên.

“Gia Vinh, anh quá đáng rồi đó. Người ta muốn mua thì để họ mua, anh cản để làm gì?” Giang Nhan phẫn nộ nói, cô cũng cảm thấy viên đá này nhất định tăng vọt, nên không mong bị Lý Tuấn Dật lấy đi.

Lâm Vũ không nói thêm nữa, câu nói lúc nãy của anh đủ sức nặng rồi, tiếp theo chỉ có thể để Thẩm Ngọc Huyên tự mình quyết định.

“Ngọc Huyên, Gia Vinh cũng có ý tốt, nhưng về phương diện này anh cũng có nghiên cứu, anh suy nghĩ thận trọng xem, rồi lại ra quyết định”. Lúc này, Chu Thần vội vàng đứng ra hòa giải, nhưng giọng điệu vẫn ngầm ám hiệu Thắm Ngọc Huyên ra giá.

“Sáu ngàn năm trăm!”

Tại thời điểm này, một số nhà kim hoàn có tài sản mạnh đã bắt đầu đấu thầu.

“Bảy ngàn vạn!” Lý Tuấn Dật không hề chớp mắt, như thể tiền đối với anh ta mà nói cũng chỉ là một con số “Bảy ngàn năm trăm vạn!”

“Chín ngàn vạn!” Lý Tuấn Dật hung hăng nói, trực tiếp tăng thêm một ngàn năm trăm vạn.

Nhà kim hoàn lập tức bình tĩnh lại, nội tâm có chút tranh đấu, nếu tiếp tục đấu, con số sẽ là một tỷ rồi. Hơn nữa dáng vẻ Lý Tuấn Dật vẫn còn muốn tiếp tục tăng giá.

“Còn ai ra giá nữa không? Có ai ra cao hơn chín ngàn vạn không? Mười, chín, tám,…”

Nghe đấu giá viên bắt đầu đếm ngược, Thẩm Ngọc Huyên toát mồ hôi hột, bố anh ta nói chỉ cần cảm thấy có thể kiếm lời thì có thể đấu giá dưới hai tỷ, vì vậy anh ta hoàn toàn có khả năng đấu với Lý Tuần Dật.

“Được, tôi nghe anh…” Thẩm Ngọc Huyên do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Lâm Vũ.

Cuối cùng, viên đá rơi vào tay Lý Tuấn Dật như ý muốn, anh ta cười đến híp mắt, quay đầu khiêu khích nói với Thẩm Ngọc Huyên: “Thẩm đại thiếu, tại sao anh không đấu giá với tôi? Bị giá tiền dọa cho sợ rồi sao? Phụng Duyên Tường nổi tiếng toàn quốc mà thực lực cũng chỉ đên đây thôi sao?”

Thẩm Ngọc Huyên đang định tức giận mắng lại, Lâm Vũ đã lạnh lùng nói: “Cái này liên quan gì đến thực lực? Anh tốn gần một tỷ chỉ để mua một viên đá đáng giá một hai trăm vạn, tại sao bọn ta phải đấu với ngươi?”

“Mẹ kiếp…”

Lý Tuấn Dật tức giận hét lên, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, anh ta lập tức nén giận xuống: “Tôi không đấu với hạng người hiểu biết tầm thường như anh. Anh chỉ là một tên vô dụng ăn bám, chỉ có thể dùng miệng chửi rủa tôi mà thôi”.

Giang Nhan lạnh lùng nhìn Lâm Vũ. tràn đầy chán ghét, chút hảo cảm mới phát sinh cũng lập tức bị quét sạch. Cô lúc đầu nghĩ không sai, tên vô dụng này thực sự định dựa vào cái miệng để giành lại những gì đã mắt cho cô. Thật không ngờ, anh ta đã trở thành trò cười trong mắt mọi người có mặt.

Nhiều người trong đám đông không chút ngại ngùng cười nhạo Lâm Vũ.

“Đề nghị lần sau không nên mời những tay ngang như vậy”.

“Nhìn bộ đồ của anh ta mặc, giống như một tên quê mùa!”

“Hết cách rồi, bây giờ kiểu thanh niên mặt dày như vậy có rất nhiều.”

Đối mặt với sự chế giễu của mọi người, Lâm Vũ bình tĩnh lại, nhưng vẻ mặt Giang Nhan đã không nén được giận.

Mât mặt trước bao nhiêu người như vậy, đặc biệt lại là trước mặt Lý Tuần Dật.

“Chàng trai trẻ, nếu cậu lợi hại như vậy, tại sao không chọn đá đưa chúng tôi xem xem cậu có thể mở được một viên băng chủng cho chúng tôi mở mắt hay không!”

Có người trong đám đông lấy Lâm Vũ ra làm trò vui.

“Được thôi.” Lâm Vũ trên mặt mang ý cười, thậm chí mở miệng đồng ý ngay.

“Nếu đã nói là mở mang tầm mắt, băng chủng khó tránh vẫn còn kém lắm, chỉ bằng dứt khoát mở luôn một viên Lục Đề Vương đi!”

Vừa dứt lời, cả khán phòng đều phá lên cười, không ngờ hôm nay thật sự gặp phải một tên ngốc.

Mọi người đều nhìn Lâm Vũ bằng ánh mắt mua vui, thúc giục anh ta mau lấy một viên Lục Đề Vương ra xem xem.

“Gia Vinh, anh đang làm cái gì vậy?” Chu Thần vội vàng hạ giọng gọi Lâm Vũ, tất cả số đá của buổi đấu giá anh ta đều đã xem qua, hai viên tốt nhất đều đã được chọn ra rồi.

Những viên còn sót lại đều không được tính là to, có một số viên cũng không tồi, nhưng nếu muốn mở ra được Lục Đề Vương thượng hạng, hoàn toàn không có khả năng.

“Tôi nói rồi, chơi đá mà, cái chính là chữ “cược”. Đi, chúng ta đi một vòng, nói không chừng có thể tình cờ tìm thấy.”

Lâm Vũ thoải mái cười, đi về phía đống đá.

Mọi người cũng mang nét cười trên mặt đi theo. Chỉ có Giang Nhan đứng yên đó không nhúc nhích, sắc mặt tái nhọt, hai tay tức giận run lên. Đây chính là giành lại cho cô sao? Đây là làm cô mắt mặt! Cô chưa bao giờ thấy mất mặt như bây giờ. Chồng cô bị đem ra làm trò mua vui, vậy mà vẫn vui vẻ!

“Đi đi, Giang Nhan, đứng ngây ra làm gì. Đi xem chồng cô làm sao lấy ra được Lục Đế Vương từ đống phế liệu này.”

Lý Tuấn Dật bước đến bên cạnh Giang Nhan cười lớn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.