Chương 636:
Nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy bà Hà là trong | bữa tiệc thọ của bà ây, lúc đó bà ây vẫn còn tỉnh táo. Bà ây vẫn có thể phân biệt mình là Hà Gia Vinh, nhưng hôm nay bà ây lại coi mình là Hà Cần Vinh, chỉ mới đây hai tháng đã hồ đồ đến mức này thật sự là khiến người ta kinh ngạc.
Anh không khỏi tự trách mình, không biết có phải chính sự xuất hiện của anh đã tạo thành kích động với bà Hà hay không.
“Tôi thực sự không đề ý lắm đến chuyện này, chẳng trách gân đậy bà tôi cứ hay quên chuyện.” Hà Cần Kỳ thở dài, sau đó lắc đầu nói: “Cũng bình thường thôi. Người ta ngày càng già đi, đâu óc khó tránh khỏi hồ đồ.
Đi, đi xem ông tôi đi. Bồ tôi, nhị gia của tôi còn có bác cả đều ở trên đó.”
Sau khi Lâm Vũ theo Hà Cần Kỳ lên lầu, có một nhóm lớn người đang đứng trong phòng ngủ, một sô là bác sĩ tóc hoa râm, cả Trung y và Tây y, Đậu Lão cũng nằm trong số đó.
Hà Tự Khâm và Hà Tự Hành cũng ở đó, nhưng lại không thấy vị nhị gia Hà Tự Trăn đã nói đâu cả.
“Sao cậu lại ở đây?” Hắc Tự Khâm sững SỜ khi nhìn thấy Lâm Vũ, vẻ hoảng sợ thoáng qua trên mặt, ông ta lập tức kéo cánh tay Lâm Vũ lỗi ra ngoài, lạnh lùng nói: “Cậu đi ngay đi, nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu!”
Từ giọng điệu cho đến biểu hiện trên gương mặt của ông ta, ông ta nóng lòng muốn đuôi Lâm Vũ đi, giỗng như không muốn Lâm Vũ ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Tuy rằng trước đây cũng không hoan nghênh Lâm Vũ, nhưng ông ta còn lâu mới gâp gáp tới mức như ngày hôm nay.
“Bác cả, anh Hà đến đây ‹ để xem bệnh cho ông nội.” Hà Cần Kỳ rất không hài lòng với thái độ của bác mình, anh ta cau mày nói.
“Xem bệnh? Cần cậu ta xe chắc?
Không thấy nhiều có bao nhiêu người cao tay ở đây sao?”
Sắc mặt Hà Tự Khâm lạnh lùng, trừng mắt nhìn Hà Cần Kỳ: “Cái nhà này là tôi làm chủ hay là con2”
Hà Cần kỳ vẫn có chút kiêng nễ người bác này, anh ta co rụt cổ lại, không dám nói gì.
Lâm Vũ không nói gì, liếc nhìn ông cụ Hà trên giường bệnh, cau mày rôi nói với Hà Cân Kỳ: “Cần Kỳ, với những bác sĩ bậc quỗc gia thê này, ông của cậu sẽ ồn thôi, nhìn nước da của ông ây thì tôi thấy. cũng không sao. Vấn đề về thân thể của ông cậu thực sự không quá nghiêm trọng, vậy giờ tôi sẽ không ở đây thêm phiền toái nữa.”
Thấy Lâm Vũ nói vậy, Hà Cần Kỳ cũng không nói nhiêu, vội vàng đi theo Lâm Vũ đi xuống.
“Tôi tiễn cậu!”
Hà Tự Khâm trầm giọng nói, sau đó nhanh chóng đi theo, tiên Lâm Vũ ra ngoài.
“Bác cả, nhị gia của con đâu?” Hà Cần Kỳ không khỏi tò mò, vừa rồi anh ta không nhìn thấy nhị gia đâu cả.
“Sáng sớm đã bị người của trụ sở quân sự gọi đi rồi.” Hà Tự Khâm trầm giọng nói.
Khi cả ba người vừa đi đến bên đường thì bật ngờ có một. chiếc ô tô màu đen lao tới, phanh gập dừng lại cạnh đó. Sau đó một người đàn ông trung niên mặc quân phục vội vàng bước xuống xe, và anh ây nhìn thấy.
Hà Tự Khâm liễn lo lắng nói: “Anh cả, bồ thê nào rồi?”
Sau khi Hà Tự Khâm nhìn thầy ông ấy, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng chạy † tới năm lấy vai ông ây, vội nói: “Vừa rồi bố hỏi cậu đó, nhanh lên, mau theo anh vào!”
Nghe vậy người đàn ông mặc quân phục vội vàng đi theo Hà Tự Khâm vào nhà, ông ta thậm chí còn không để ý đến Lâm Vũ và Hà Cần Kỳ ở bên cạnh.