Chương 682:
Thảm Ngọc Hiên mặt đầy kinh hoàng, đứa trẻ này cũng quá liêu rôi nhỉ?
Lâm Vũ cũng có chút thấy bắt ngờ, lúc đó khi Thẩm Ngọc Hiển tông vào anh cũng nhìn thây, quả thật tốc độ khá nhanh, lực tông vào cực mạnh, vn dĩ anh còn lo lăng cậu bé bị tông chết, không ngờ cậu ta không những không sao, lại còn chạy trồn.
“Nếu hiện trường đã không có, vậy chắc là chạy trồn rồi.” Lâm Vũ khế thở dài, quay đầu nói về phía Thẩm Ngọc Hiên: “Nếu cậu ta còn ở lại Bắc Kinh, rất có khả năng sẽ tìm cơ hội ra tay lần nữa, sau này ra ngoài phải: chú ý nhiều hơn chút.”
Thẩm Ngọc Hiên nghe thầy lời này bị dọa tới mức nuốt nước bọt ực một tiếng, mặt trắng bệch, có chút hồi hận đã đạp chân ga quá nhẹ, thật sự nên đạp đâm chết hoàn toàn thằng ranh con đó.
“Tiên sinh, hay là gọi Đại Quân và Tần Lãng tới, như ‘ vậy sẽ an toàn hơn chút, phía bên xưởng thuốc không phải vừa hay cũng cân bảo vệ sao?”
Lệ Chân Sinh đề nghị nói, anh ta biết, có Tam Nguyên Hoa nhúng tay, chuyện đã trở nên phức tạp, tôt nhất triệu tập người có năng lực lại bảo vệ tiên sinh và người bên cạnh anh.
“Ừ, đây là một ý hay.” Lâm Vũ gật đầu đồng ý: “Bảo Đại Quân và Tần Lãng tiện thê đưa một nửa người của đội bảo vệ tới đi, đến lúc đỏ bảo Đại Quân đi theo Ngọc Hiên, làm vệ sĩ riêng cho Ngọc Tiên “
Dù sao hiện giờ phía bên Thạnh Hải mọi việc đã ỗn định rồi, chỉ bằng điều người đến Bắc Kinh chỉ viện, nghe nói dưới sự huấn luyện của Đại Quân và Tần Lãng, trình độ của nhóm lính đặc chủng này đã đạt lại trạng thái đỉnh cao, thậm chí đã vượt qua trạng thái khi bọn họ ở thời kỳ đỉnh cao.
Nếu kéo nhóm người này đến, vậy mình cho dù có khiêu chiên với bât cứ ai cũng cực kỳ có sức mạnh.
“Giờ tôi sẽ đi gọi điện.” Lệ Chán Sinh trả lời một câu liên bước sang bên cạnh gọi điện.
“Thật ra anh cũng không cần quá lo lắng, Cục tình báo quân đội vấn luôn là chỗ dựa vững chắc của anh..
Hàn Băng an ủi Lâm Vũ một câu, nhưng nói ra lời này lại cảm thầy kỳ quái, người mạnh mẽ đến mức biến thái như Lâm Vũ, hình như căn bản không cần Cục tình báo ni đội bọn họ làm chỗ dựa đâu nhỉ..
“Cảm ơn cô, có kết quả nhớ báo cho tôi luôn.” Lâm Vũ có chút cảm kích cười với Hàn Băng, muộn thế này rồi, cô còn có thể đích thân chạy tới, đủ thấy trọng lượng của mình ở trong lòng cô.
Sau khi Hàn Băng đi, Lâm Vũ liền bảo Thảm Ngọc Hiên và Lệ Chấn Sinh vào phòng đi ngủ, mình lại cùng Giang Nhan ở phòng trong thay phiên nhau chăm sóc Diệp mm. My.
Trải qua một đêm, cơn sót của Diệp Thanh My đã hạ khá nhiều, nhưng cả người vân trong trạng thái hôn mè.
Lâm Vũ thay thuốc chỗ vét thương cho cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhốm, tuy răng hiện giờ Diệp Thanh My vẫn chưa tỉnh lại, nhưng đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, tỉnh lại chỉ là vẫn đề thời gian.
“Anh đi ngủ một lát đi, không chợp mắt cả đêm rồi.” Giang Nhan có chút đau lòng nói với Lâm Vũ một câu.
“Không phải em cũng vậy sao?” Lâm Vũ cười, nhìn đôi mất có chút đỏ của Giang Nhan, trong lòng nói không ra sự dịu dàng, năm chặt tay cô, anh rất may mắn khi ở trong thời điểm khó khăn này có Giang Nhan bên cạnh mình.
Lúc trời vừa tờ mờ sáng, Hàn Băng.
lại lần nữa đến y quán, vừa bước vào liền vội vàng nói với Lâm Vũ: “Thiếu tá Hà, anh đoán đúng. rồi, chủ mưu phía sau của vụ lân này quả thật là Vạn gial”
Lâm Vũ nghe vậy sắc mặt hờ hững, trên mặt không có biểu cảm quá bắt ngờ, chẳng qua là trong mắt phát ra một ý lạnh lùng thấu Xương, trâm giọng nói: “Tin tức chính xác không?”