Cưng Chiều Nữ Bác Sĩ

Chương 13: Buông tha trị liệu



Một nhóm ba người hấp tấp chạy đến phòng bệnh, Kiều Úy Dân đang cùng bác sĩ nói gì đó.

“Bác sĩ Vương, lúc trước người nói bệnh này có thể có cơ hội tốt, hiện tại chúng ta bỏ ra nhiều tiền như vậy, vợ của ta tính mạng đều sắp không còn, bệnh viện các ngươi cũng không cho một lời giải thích sao?”

“Kiều tiên sinh, tôi cũng chỉ nói có cơ hội, không nghĩ tới vậy bệnh tình chuyển biến nhanh như vậy, dù sao thể chất mỗi người luôn khác nhau.” Bác sĩ ở một bên giải thích nói.

“Tôi đây mặc kệ, trong nhà còn đơn thuốc của câu kê kìa, những thuốc kia đều là nhập khẩu hết, hiện tại bà ấy cũng không thể uống, thuốc này cậu phải lấy lại cho tôi!”Trong lòng Kiều Úy Dân biết rõ bệnh viện không có khả năng bồi thường cho ông, thuốc đó yêu cầu vẫn là trả được.

Đó là những thuốc nhập khẩu còn hơn một nghìn khối, trong nhà chất đống nhiều như vậy, nếu có thể mua trở về, tự nhiên là lợi nhuận đúng là không chỉ một chút.

“Vậy… Đi đi, quay về lấy thuốc mà ông chưa đụng tới, tôi cho người xử lý…” Bác sĩ Vương chỉ có thể nói vậy.

Cam lão sư lắc đầu, đi tới.

“Kiều tiên sinh đúng không? Là như vậy, con gái của ngươi đưa tới phương thuốc cho tôi xem, tuyệt đối có thể thực hiện, ông xem bây giờ là không phải lấy thuốc đi bán…” Cam lão sư nói.

“Có ý gì?” Kiều Úy Dân có chút khó hiểu.

Cảnh Vân Chiêu chính là đứa con hoang một mỗi ngày ở nhà không có ra khỏi cửa, phương thuốc của nó có thể sử dụng? Đây không phải chê cười sao!

“Ý tứ rất đơn giản, người bệnh được cứu rồi, chỉ cần ông dựa theo phương thuốc này bốc thuốc uống thuốc, thì có thể sống…” Cam lão sư tiếp tục giải thích nói.

Lời này nói ra, lông mày Kiều Úy Dân nhíu lại.

Một lát sau, mới mở miệng: “Phương thuốc này đúng là của Cảnh Vân Chiêu đưa đi?”

“Đúng.” Cam lão sư nhập lại không phủ nhận.

“Nếu như như vậy tôi không đồng ý!” Kiều Úy Dân trực tiếp lạnh nói một câu, lại nói: “Nhưng bác sĩ này, trước một khắc nói hết thuốc chữa, chúng ta cũng bắt đầu chờ chết đâu rồi, ngươi lại tìm đến cái phương thuốc gì, còn là con gái của tôi cung cấp cho, nếu như nói như vậy chúng ta còn không bằng ngay từ đầu để cho con gái tôi quản cho rồi?! Hơn nữa, nó chính là một đứa con nít cũng còn chưa trưởng thành, phương thuốc của nó ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì các ngươi có thể chịu trách nhiệm không!?”

“Người bệnh đã như vậy, lại hỏng cũng hỏng không được nơi nào, không bằng thử một lần…” Cam lão sư không nghĩ tới người bệnh khó chơi như vậy.

Như thường ngày đều là những người bệnh kia đến đây cầu người đó kê đơn người, đây là người lần thứ nhất ưỡn ngực nghiêm mặt cầu người khác.

“Thử? Dựa vào cái gì thử! Vợ của tôi chịu khổ nhiều như vậy cuối cùng có thể giải thoát rồi, các ngươi còn muốn lại để cho bà ấy chết cũng không đến an bình sao?! Hơn nữa… bác sĩ Vương, cậu là bác sĩ của vợ tôi, hiện tại lại nhảy ra một i lão đầu là chuyện gì xảy ra?” Kiều Úy Dân lại nói.

Bác sĩ Vương đúng người bác sĩ trẻ tuổi, du học trở về, tiền đồ vô lượng, lúc này cũng có chút không vui.

Dù sao bệnh nhân này đã là bị người phán quyết tử hình rồi, nếu là bị người khác cứu sống, về sau người chiêu bài không phải là đều bị đập phá?

“Cam lão sư, tôi tôn trọng ngài là trưởng bối, bất quá… Người như vậy có phải có chút không hợp quy củ hay không? Hơn nữa thân thích người nhà nói tất cả không cần, nếu như tiếp tục kiên trì mà nói nên không tốt lắm đâu?”Bác sĩ Vương miễng cưỡng cười nói.

Cam lão sư nhẫn nhịn một bụng tức giận, từ chưa thấy qua không nói lý lẽ như người nhà này.

Ngày đó Cam Tùng Bách ở bệnh viện này cũng là nhân vật có mặt mũi, cũng đã như thế xác định phương thuốc có thể cứu người, vẫn còn bị vứt bỏ như rác rửa giày dép!

Hơn nữa, ông sống đến này mấy tuổi, nhìn người hay vẫn là không sai đấy.

Này Kiều Úy Dân phải không thư phương thuốc có thể cứu người sao? Không, rõ ràng chính là không muốn cứu người mà thôi!

Cố tình ông làm nghề y, cũng không biết làm sao đối phương không muốn, ông có biện pháp gì?

Lập tức, sâu thở dài một hơi, quay đầu phóng ra phòng bệnh, trước khi đi, nhìn Cảnh Vân Chiêu liếc, nói: “Đứa nhỏ, cha cháu không chịu làm theo, ông đây cũng không có biện pháp, ông xem cháu vẫn là cam chịu số phận đi.”

Cảnh Vân Chiêu nhẹ gật đầu: “Cháu hiểu, đa tạ Cam lão sư.”

Đồng dạng, cô có ý tốt, đối phương không tiếp nhận, vậy cùng cô không có quan hệ rồi, từ nay về sau cô không nợ Kiều gia bất kỳ vật gì, vậy đến phiên cô đòi nợ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.