Edit: DươngPhiPhi
Tuy nói cần đến sự can thiệp của pháp luật nhưng xem ra cũng không phải nhận trách nhiệm gì nặng nề lắm, nhưng mà khẳng định cũng sẽ phải nộp chút tiền phạt.
Cảnh Vân Chiêu nói vô cùng chính xác, từng âm thanh phát ra làm cho Lữ Giai sợ đến phát run lên.
Cảnh sát sẽ công bố chân tướng? Chân tướng là cái gì… Trong lòng có chút khó hiểu, không phải mọi người đều nói Cảnh Vân Chiêu có quan hệ ờ ám với mấy tên côn đồ sao, chẳng lẽ… Không phải?
Cô Kim thở dài một hơi: “Chuyện này thầy đã thương nghị cùng cấp trên, tin đồn trong trường học lan truyền rất nhanh, cho nên sẽ làm rõ sự việc này qua radio vào giờ thể dục buổi sáng lấy lại công bằng cho em…”
Một học sinh tốt, nếu bị những lời đồn này hủy hoại, về sau sẽ oán hận trường học này như thế nào?
“Lữ Giai, về nói bố mẹ em đến đây một chuyến đi!” trong lòng giáo viên ban hai vẫn còn bực tức, lại nói: “Em bị thiệt thòi, nhưng sao làm ra cái chuyện không thể nói lí được như thế này, Cảnh Vân Chiêu có đắc tội với em sao? Em không biết tường tận mọi việc mà lại bịa đặt như vậy, em có biết như vậy bạn ấy sẽ chịu nhiều ảnh hưởng không tốt hay không…”
Thầy giáo ban hai nói, bảo an đem camera đến sau khi nhìn rõ mọi người cũng không có nói thêm ý kiến gì.
Tuy nói không có tiếng, không biết bọn họ nói cái gì, nhưng có nhiều học sinh ở quanh đó như vậy chỉ cần tùy tiện gọi một hai người qua đây là có thể làm sáng tỏ các loại nghi vấn.
Cảnh Vân Chiêu đánh người có chút tàn nhẫn, nhưng người động thủ trước là Lữ Giai, nếu không phải Cảnh Vân Chiêu tránh được, trên mặt sợ phải chịu thương tổn không nhỏ.
“Thưa thầy, em…” Lữ Giai há miệng thở dốc, ý đồ phản kháng.
“Đừng nói nữa, cha mẹ em nhất định phải tới một chuyến, bây giờ em lên phòng y tế đi, mới còn nhỉ mà đã như vậy sau này còn có thể hung giữ đến mức nào nữa!” Thầy giáo ban hai hầm hừ nói, trong lòng không quá thoải mái.
Bạn học cùng lớp mà tì người ngoài đến gây sự, lại tự mình ăn thiệt thật sự là không có tiền đồ rồi!
Cảnh Vân Chiêu mấp máy miệng, không nói thêm một câu nào nữa, hiện giờ sự tình công đạo đã xong rồi, nói với thầy Kim một tiếng sau đó rời khỏi phòng.
Tô Sở đứng ngoài cửa ngóng xem bên trong xảy ra chuyện gì, vừa nhìn thấy cô xuất hiện hai mắt trở nên sáng ngời “Chị thật là tuyệt nha! Làm cho Lữ Giai trở tay không kịp, còn chưa tính đến chuyện nó còn phải gọi bố mẹ đến đây nữa chứ! Khà khà, thật hả giận mà!” Tô Sở cười ngửa tới ngửa lui, không có chút hình tượng nào.
Cảnh Vân Chiêu bất đắc dĩ nhìn cô ta một cái, nói: “Cũng thật may mắn, nếu như ở đó không có camera thì tôi cũng không làm như vậy.”
Cô cũng không phải con ngốc, nếu không có chứng cớ nhất định kẻ yếu sẽ chiếm thế thượng phong, cho dù cô có nói như thế nào cũng không có ai tin tưởng.
Tô Sở thè lưỡi, túm Cảnh Vân Chiêu không chịu buông tay.
Bạn học xung quanh đi qua đều cảm thấy kinh sợ trước một màn này.
Cũng không biết có phải gần đây cô không hợp với phong thủy của trường học hay không, Cảnh Vân Chiêu luôn đọc lại độc vãng không thích nói chuyện với người khác, không chỉ đánh người mà vẫn có thể rút lui an toàn, vậy mà vẫn có bạn bè? Mà nữ sinh kia còn là hoa hậu giảng đường nữa chứ!
Nhất Trung lớn như vậy, cơ hồ là hội tụ toàn bộ tài tử mỹ nữ của huyện.
Mọi chuyện đều được qua các bảng xếp hạng, bỏ qua bảng thành tích còn có bảng hoa hậu giảng đường cùng bảng hot boy.
Trong bảng hoa hậu giảng đường, Tô Sở dùng hình tượng em gái nhỏ đáng yêu(loli) lấy hạng ba trong bảng xếp hạng, bề ngoài của cô trêu chọc nhóm người học trưởng chú ý.
Tiểu nữ sinh Tô Sở này có nhân duyên rất, nhưng cách cô chọn bạn chơi cùng cũng rất có tiếng đó là không bao giờ làm bạn với kẻ hai mặt, hôm nay lại ở một chỗ cùng Cảnh Vân Chiêu, không thể không kỳ quái.
Chẳng lẽ, Cảnh Vân Chiêu này thực không giống như lời đồn đại?
Không khí chung quanh Cảnh Vân Chiêu trở nên có chút quỷ dị, mặc cho ai coi bọn họ đều là ánh mắt đánh giá khó hiểu.
Có điều ánh mắt cũng không có ác ý, cho nên Cảnh Vân Chiêu cũng cảm thấy vui mừng.
Không quá bao lâu, các học sinh đều đi đến sân thể dục.
“Dạo này trong trường học không hề thiếu lời đồn đãi khó nghe, ảnh hưởng vô cùng không tốt…” Giọng nói của giáo viên chủ nhiệm phát ra từ cái loa nhỏ vô cùng nghiêm túc.