Khi Diệp Niệm Sênh đang chăm chú xem lời bài hát, bên tai bỗng truyền đến tiếng dương cầm du dương, cô nhìn theo tiếng đàn, Mộ Thiên Ca đang ngồi bên chiếc dương cầm cách đó không xa, đàn giai điệu của bài hát này, sau đó bắt đầu khẽ ngâm nga lời bài hát này.
Diệp Niệm Sênh hoàn toàn say sưa trong tiếng hát và tiếng đàn như vậy, hình ảnh đẹp tuyệt vời như vậy rất không chân thực, giật mình sẽ tỉnh mộng.
Mộ Thiên Ca hát xong một đoạn, vẫy tay với cô, tỏ ý bảo cô ngồi bên cạnh anh, tâm trí Diệp Niệm Sênh như mơ mơ màng màng, nghe lời ngối xuống cạnh anh, sau đó nghe anh dịu dàng mở miệng: “Em hát phần giọng nữ.”
Còn không chờ Diệp Niệm Sênh kịp phản ứng, khúc nhạc dạo đã vang lên, Diệp Niệm Sênh đã nghe bản demo anh gửi nhiều lần, khi tự viết lời cũng thử hát qua, vừa rồi lại nghe Mộ Thiên Ca hát qua một lần, nên dễ dàng cất tiếng hát.
Trong giọng hát ngọt ngào của Diệp Niệm Sênh lộ ra chút ý vị lười biếng, giọng của Mộ Thiên Ca trầm thấp mà lại có từ tính, hai người bên xướng bên họa biểu diễn bài hát này vô cùng hoàn hảo.
Hai người hoàn toàn say sưa, đến giữa bài hát, tình cờ bốn mắt nhìn nhau, dịu dàng cười, thỉnh thoảng nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng ca của người kia.
Khi hát xong câu “người là ánh sáng sáng chói nhất trong lòng tôi”, hai người chăm chú nhìn nhau đầy tình cảm.
Bỗng một tràng vỗ tay nhiệt liệt truyền đến từ cửa, đám người Đường Tâm không biết đã đứng ngoài cửa phòng sách từ bao giờ, Diệp Niệm Sênh nhanh chóng đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, không biết dời ánh mắt tới đâu, nên chỉ cúi đầu cười ngượng ngùng với mọi người.
Viên Lực bỗng bừng tỉnh: “Đây là bái hát cuối cùng của album mới.”
“Thế nào, giọng hát của Tiểu Sênh hay không.” Không ngờ Mộ Thiên Ca lại trả lời như vậy.
“Là người chế tác album này của cậu, tôi muốn nói với cậu.” Viên Lực thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Bài hát này cậu nhất định phải mời Tiểu Diệp song ca với cậu.”
“Tôi cũng phải nói là rất tốt.” Lý Tuyết Vi cũng mỉm cười.
“Nhìn cảnh vừa rồi, trong đầu tôi liền nghĩ tới bốn chữ, cầm sắt hòa minh [1].” Hai mắt Đường Tâm sáng lên, nói nửa đùa nửa thật.
“Thật sự quá tầm thường, tôi nghĩ phải là Cao Sơn Lưu Thủy, Tiếu Ngạo Giang Hồ [2].” Hồ Lượng ra vẻ, hừ một tiếng với Đường Tâm.
“Anh lặp lại lần nữa xem, anh nói người nào tầm thường hả.” Đường Tâm vừa nói, vừa vận động gân cốt.
“Hồ Lượng thấy tình thế không ổn, co cẳng chạy, Đường Tâm có đai đen Taekwondo, tuy anh là người mẫu to lớn khỏe mạnh, nhưng cũng từng ăn không ít đau khổ của cô.
Hồ Lượng chân dái chạy nhanh, Đường Tâm chạy theo phía sau, hô to, “Yêu nghiệt, chạy đâu cho thoát.” Hai người luôn là cặp oan gia hay kèn cựa nhau, ngững người khác luôn cười mặc kệ bọn họ đùa giỡn. Mọi người nhìn sang Mộ Thiên Ca và Diệp Niệm Sênh bên này, cũng cười, tự giác rời khỏi.
“Quan hệ của Hồ Lượng và Đường Tâm có vẻ rất tốt.” Mọi người đi rồi, Diệp Niệm Sênh mỉm cười nói với Mộ Thiên Ca.
“Nếu hai người họ có một người nhường nhịn, thì sẽ không phải chỉ là quan hệ như bây giờ.” Mộ Thiên Ca rất thản nhiên phân tích, Diệp Niệm Sênh gật gật đầu. Hai người bọn họ thật sự rất xứng đôi.
Trong phòng bỗng yên tĩnh trở lại. Mộ Thiên Ca bỗng mở miệng nói: “A Lượng nói hai cúng ta như Cao Sơn Lưu Thủy, Tiếu Ngạo Giang Hồ, Tiểu Sênh, xem ra em là tri âm của anh rồi.”
Anh dừng một chút, tiếp tục mở miệng: “Em có đồng ý song ca bài hát này với anh không?”
Diệp Niệm Sênh nghe xong câu này, trái tim nhảy lên thật mạnh, cặp mi thanh tú nhíu lại, có chút lo lắng nói: “Em sợ em hát không hay, anh có thể tìm nữ casi34 khác mà. Ví dụ như…”
“Anh chỉ muốn em…” Diệp Niệm Sênh vừa định nêu ví dụ, lại bị giọng nói kiên quyết như vậy cắt ngang. Mộ Thiên Ca lấy ra một vé máy bay tới Bắc Kinh vào ngày mai đưa tới trước mặt cô.
Bây giờ bên tai cô lại vang lên “Anh chỉ muốn em… Anh chỉ muốn em….” Những lời này như ma chú, thúc giục cô nhận lấy vé máy bay, gật đầu nói “Được rồi, em nhất định dốc toàn lực hát thật tốt, hi vọng không phụ sự kì vọng của anh Ca.”
Mộ Thiên Ca nghe xong, thoải mái cười, nói: “Anh còn sợ em sẽ từ chối, cảm ơn em.” Nói xong anh không kìm lòng được, in một nụ hôn mềm mại lên trán cô.
Diệp Niệm Sênh sửng sốt, chỉ thấy nhiệt độ trên mặt đột nhiên tăng mạnh, cô vội xay người sang chỗ khác, trong lòng mừng như điên, không nói lên lời, mà sau người lại truyền đến giọng nói hổ thẹn của Mộ Thiên Ca: “Xin lỗi, Tiểu Sênh, vừa rồi anh…”
Diệp Niệm Sênh không đợi anh nói xong, đã đi đến cửa phòng sách: “Anh Ca, cảm ơn anh đã tặng phúc lợi fan hâm mộ.” Cô phe phảy vé máy bay anh cho, nói: “Chúng ta gặp nhau ở Bắc Kinh.”
“Nhưng vẫn chưa ăn cơm mà?” Mộ Thiên Ca muốn tiến lên phía trước. “Nếu không thì để anh tiễn em.”
Diệp Niệm Sênh đưa tay lên, dùng tay ra hiệu dừng lại, nói rất đáng yêu: “Anh Ca, chẳng lẽ anh không thấy được em đang xấu hổ sao, em đi trước đây.”
Nói xong, cô sải bước, cả khuôn mặt đỏ bừng chạy xuống lầu, lúc nhìn thấy đám ngôi sao lớn, sau khi cô nghiêm túc nói một tiếng tạm biệt, liền rời khỏi biệt thự của anh, ra khỏi cửa lớn, hít sâu thật lâu, cô mới ổn định được tâm tình vừa thẹn thùng không thôi.
Mộ Thiên Ca theo sát phía sau, từ từ chậm rãi xuống lầu, nhìn bóng dáng bước nhanh rời đi đáng yêu của cô, đáy mắt lóe lên ý cười như có như không.
“Anh Ca, anh là chồng tương lai kiểu gì vậy, khiến người ta đỏ mặt, vừa tới đã đi rồi.” Đường Tâm ra vẻ tò mò hỏi.
“Em quản nhiều như vậy làm gì, nhiều chuyện.” Hồ Lượng tỏ vẻ khinh thường nói với Đường Tâm xong, liền cười mỉm hỏi Mộ Thiên Ca: “Anh Ca, có phải anh thích cô gái này không?”
Anh vừa mới hỏi xong, Đường Tâm hung hăng giẫm một cú lên chân anh, hung tợn nói: “Anh mới là chúa nhiều chuyện siêu cấp vô địch.”
Những người còn lại đã luyện thành thói quen với hai kẻ dở hơi đấu võ mồm này, nhưng Lãnh Băng bỗng mở miệng: “Tôi cảm thấy Diệp Niệm Sênh này không tệ.” Những người khác đều chế nhạo anh cuối cùng cũng động xuân tâm, lại không ngờ Mộ Thiên Ca thản nhiên mở miệng: “Chẳng lẽ mấy người không thấy trên mặt cô ấy viết “thuộc quyền sở hữu của Mộ Thiên Ca” sao?”
Những người còn lại đều vỗ tay hoan nghênh, reo hò. “Ai ôi, anh Ca thích người ta rồi.”
“Anh Ca, fighting.” Đường Tâm và Hồ Lượng đồng thanh nói xong, liền tặng đối phương một cái liếc mắt, xoay đầu quay sang hướng khác.
Khóe miệng Mộ Thiên Ca hơi cong lên, “Ngày mai tôi bay tới Bắc Kinh, tháng sau bắt đầu tour lưu diễn, để lại chỗ cho mọi người. Có rảnh thì đến đi.”
“Anh có dành chỗ cho vị Diệp tiểu thư kia chưa?” Lý Tuyết Vi luôn đứng đắn cũng góp vui, Mộ Thiên Ca nhún vai trả lời: “of course.”
“Giọng hát của Diệp Niệm Sênh không tệ.” Viên Lực đã làm nhà chế tác âm nhạc lâu năm cũng phải nói: “Cậu có hỏi xem liệu cô ấy có muốn đổi nghề là ca sĩ không chưa?”
“Lần sau tôi sẽ thử hỏi cô ấy.” Mộ Thiên Ca nghe Viên Lực nói vậy, trên mặt không ghìm được lộ vẻ vui mừng.
“Anh Ca, có thể cho tôi hai tấm vé vào cửa buổi biểu diễn không?” Hồ Lượng ra vẻ nịnh nọt nói.
“Anh muốn làm gì?” Không đợi Mộ Thiên Ca nói ra, Đường Tâm đã chống nạnh hỏi.
“Gần đây có tiểu sư muội người mẫu, nói là đặc biệt hâm mộ tôi, tôi muốn đưa cô ấy đi xem buổi biểu diễn của anh Ca.” Hồ Lượng tỏ ra tự hào trả lời.
Dường Tâm hừ lạnh một tiêng” “Trâu già gặm cỏ non.” Nói long liền đứng dậy, căm hận liếc Hồ Lượng, rồi nói với Mộ Thiên Ca: “Tôi phải về đoàn phim quay phim rồi. Anh Ca, gặp lại tại Bắc Kinh.” Khi cô đi qua người Hồ Lượng, hung hăng giẫm lên chân Hồ Lượng một cái.
“A…” Hồ Lượng kêu thảm thiết, sau đó thu chân mình về, đau đớn nói: “Đường Tâm, em không biết chân người mẫu đáng giá ngàn vàng sao.”
Đường Tâm hất mái tóc dài tự nhiên, ngoái đầu lại cười, “Ngại quá, giẫm lên chân một vị người mẫu nào đó là niềm vui của tôi, niềm vui của tôi ngàn vàng cũng không đổi được.
Để lại Hồ Lượng tội nghiệp ngồi trên ghế sofa, ôm chân mình kêu rên, anh dời tầm mắt về phía những người khác. “Mọi người phân xử công bằng đi, sao có thể có người phụ nữ điêu ngoa như vậy chứ.”
Lại không ngờ vì Mộ Thiên Ca cầm đầu, cả đàm đều vươn hai tay, bày tỏ rằng không có cách nào, vào nhà ăn dùng cơm, làm như hoàn toàn không thấy anh.
“Cả đám các người đều không có lòng đồng tình, thấy chết mà không cứu.” Hồ Lượng phẫn hận hét lên với bóng lưng của mọi người.
“Nếu cậu thật sự không tới, chúng tôi sẽ ăn hết, để cậu đói bụng trở về.” Mộ Thiên Ca nhởn nhơ vênh váo trả lời.
Hồ Lượng vừa nghe xong, vội bước nhanh về phía trước, gia nhập hàng ngũ ăn cơm. “Đồ ăn hôm nay thật phong phú, tôi muốn ăn nhiều một chút, vừa mới bị thương, nhất định phải tẩm bổ lại thật tốt.”
Nhừng người khác nghe xong đều tỏ vẻ cạn lời.
===
Chú thích:
[1] Cầm sắt hòa minh: vợ chồng hòa hợp
[2] Cao Sơn Lưu Thủy, Tiếu Ngạo Giang Hồ: tri âm tri kỉ,cười nhạo giang hồ.
===
Editor lảm nhảm: Vâng, anh Ca nhà ta đã được lên chức “chồng tương lai” của ai đó rồi mấy thím ạ:3 còn “thuộc quyền sở hữu của Mộ Thiên Ca” nữa:3 Sênh Sênh khó thoát rồi:D