Lưng Lâm Tử Nghiên tiếp xúc với lồng nguc ấm áp của Giang Tự Hành, thoáng chốc nhớ tới chuyện hôm qua lúc gặp hắn ở trên đường mình đã bực bội nói: “Chuyện của ta liên quan gì đến ngươi?!”
Đúng là không liên quan. Bọn họ chỉ là tình cờ gặp nhau, nếu không phải vì hình xăm bên hông y thì sợ là sau lần từ biệt ở Phong Châu sẽ không gặp nhau nữa.
Nhưng hôm nay Giang Tự Hành ôm eo y, che chở y trong ngực hắn, hỏi y: “Có muốn ta quản hay không?”
Hắn hỏi không phải chỉ là chuyện y quán trước mắt, mà còn cả chuyện hôm qua Lâm Tử Nghiên chưa nói hết nữa.
Ngươi muốn quản ư? Lâm Tử Nghiên c4n môi dư0i đến đỏ như máu, đầu ngón tay nắm chặt ống tay áo của Giang Tự Hành, “Ta…”
“Quản cái rắm!” Ban đầu gã lính Bắc Kỳ nhìn thấy Giang Tự Hành khỏe mạnh rắn rỏi cũng hơi khiếp đảm, cẩn thận nhìn lại thì thấy người này đứng bằng một chân, chân còn lại băng bó như cái bánh chưng nên hắn nhất thời không sợ nữa, giễu cợt: “Chỉ bằng cái bộ dạng này của ngươi mà còn muốn quản à? Đồ què đáng chết! Ngô gia ta…”
Giang Tự Hành cầm ly trà trên bàn đập tới.
“A!” Ngô Sơn không kịp đề phòng bị đập trúng trán, đầu óc đau đến nỗi vang lên tiếng ong ong, “Khốn nạn!”
“Chưa nói đến chỉ là vết thương nhỏ.” Giang Tự Hành nói, “Mà kể có bị thương cả hai chân thì ta vẫn dư sức chỉnh đốn ngươi.”
Ngô Sơn giận tím mặt, vơ lấy cái ghế bên cạnh chuẩn bị lao tới.
Giang Tự Hành lại cầm thêm một chén trà nữa, ném thẳng vào đầu gối gã.
Đầu gối Ngô Sơn tê rần, quỳ sụp xuống đất, cái ghế lập tức đập vào người gã, đau đến mức gã kêu ầm lên.
“Mấy… Mấy vị…” Đại phu sợ bọn họ càng đánh càng dữ, vội vàng nói, “Tiền thuốc ta không cần, đừng… đừng đánh nhau.”
Sao Ngô Sơn có thể nuốt trôi cục tức này, bò dậy hung ác nói: “Ngươi chờ đó!”
Gã vừa nói vừa đi tới cửa, Giang Tự Hành đột nhiên nhấc tay lên đánh một chưởng, cánh cửa lập tức đóng sầm lại.
“Chờ? Chờ ngươi kêu người đến à?” Giang Tự Hành ung dung nói, “Ta đâu có ngu.”
Trong lòng Ngô Sơn đột nhiên dâng lên dự cảm xấu, “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Ánh mắt Giang Tự Hành đột nhiên lạnh lẽo, “Chặt ngươi ra, ngâm rượu.”
Ngô Sơn bị dọa sợ lảo đảo, “Ngươi… Ngươi dám?! Anh họ ta là thiết kỵ quân Cao tướng quân, nếu ngươi dám đụng đến ta, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Mười năm trước, lúc tướng quân Đại Diên là Nhiếp Trạm bị sát hại, Bắc Kỳ thừa lúc vắng mà vào, đánh chiếm biên giới phía Bắc, Đại Diên bị buộc phải cầu hòa. Kể từ đó, thiết kỵ quân Bắc Kỳ chưa từng rút khỏi kinh đô.
Bọn họ ở kinh thành ỷ thế lộng hành đã quen, chưa gặp ai dám chống lại bọn họ.
Giang Tự Hành cười lạnh một tiếng, “Thi thể cũng không tìm thấy, sao hắn biết là ta làm?”
Ngô Sơn sợ đến líu lưỡi: “Ngươi, ngươi…”
“Không muốn chết cũng được,” Giang Tự Hành buông Lâm Tử Nghiên ra, lấy một bình sứ nhỏ từ trong lồng nguc thảy qua, “Uống thuốc này đi.”
Ngô Sơn nơm nớp lo sợ hỏi: “Thuốc gì?”
Giang Tự Hành: “Uống xong rồi nói.”
Ngô Sơn: “Ta, ta không…”
Giang Tự Hành yên lặng rút cây dao găm bên hông ra.
Ngô Sơn nhanh chóng uống thuốc, “Ta uống, ta uống!”
Giang Tự Hành hài lòng, thuận tay kín đáo đưa dao găm cho Lâm Tử Nghiên.
Lâm Tử Nghiên sửng sốt, chưa kịp hỏi “đưa cho ta làm gì” thì đã nghe Ngô Sơn lắp bắp nói: “Rốt, rốt cuộc… Là thuốc gì?”
Giang Tự Hành: “Thuốc độc.”
Ngô Sơn khóc không ra nước mắt, ta cũng biết, chứ chẳng lẽ lại là thuốc bổ?
“Hai tháng sau đi tới ngôi miếu đổ nát bên ngoài thành tìm ta lấy giải dược.” Giang Tự Hành nói, “Nếu không thất khiếu* của ngươi sẽ chảy máu đến chết.”
*Thất khiếu gồm: Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Ngô Sơn mờ mịt nói: “Tại, tại sao lại là hai tháng sau?”
Giang Tự Hành: “Có chuyện muốn ngươi làm.”
Ngô Sơn: “Chuyện gì?”
“Hôm khác nói sau.” Giang Tự Hành nói, “Cút đi.”
Ngô Sơn bước đi gần như chạy, lại nghe Giang Tự Hành nói: “Quay lại.”
“Sao, sao nữa?”
Giang Tự Hành chỉ chỉ mấy bao thuốc rơi dưới đất, “Lấy thuốc, trả tiền.”
Ngô Sơn không thể làm gì khác ngoài nhặt thuốc lên, trả tiền cho đại phu rồi vội vã chạy đi.
Đại phu vẫn còn sợ hãi, đi tới nói cảm ơn với Giang Tự Hành và Lâm Tử Nghiên: “Đa tạ hai vị công tử.”
Giang Tự Hành lấy chút tiền từ bên hông ra, nói là muốn bồi thường hai chén trà.
Đại phu sống chết không chịu nhận, còn đưa thêm mấy bao thuốc cho bọn họ.
Lâm Tử Nghiên đưa cây dao găm cho Giang Tự Hành, “Cái này…”
Giang Tự Hành nói: “Cho ngươi.”
Gương mặt Lâm Tử Nghiên mờ mịt, “Cho ta?”
Giang Tự Hành gật đầu nói: “Giữ lại phòng thân.”
“Nhưng mà…”
Giang Tự Hành nắm bả vai y để y đỡ mình, không giải thích nữa: “Đi.”
Lâm Tử Nghiên không thể làm gì khác hơn là cất cây dao găm vào, đỡ hắn chậm rãi rời khỏi y quán.
“Mới nãy…” Đi được một đoạn, Lâm Tử Nghiên bỗng nhiên nhẹ giọng nói, “Ngươi hỏi, có muốn ngươi quản không ấy… Còn tính không?”
Giang Tự Hành nhếch khóe môi, nói: “Không phải là ta đã xía vào rồi à?”
Lâm Tử Nghiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Chuyện hôm qua… Cũng tính à?”
Chân mày Giang Tự Hành cau lại nói: “Chứ ngươi nghĩ sao?”
“Ta…”
Bọn họ đang đi trên con phố nhộn nhịp, người đến người đi lướt qua nhau, duy chỉ có người bên cạnh là từng bước kề bên.
Rất lâu sau đó Lâm Tử Nghiên vẫn không nói gì.
Giang Tự Hành nhìn y, tưởng là y không nói nữa thì nghe y nhỏ giọng hỏi: “Ngươi và Ninh Mạt… Có quan hệ gì?”
“Ninh Mạt?” Giang Tự Hành không hiểu nói, “Ai cơ?”
Lâm Tử Nghiên cắn cắn môi, nói: “Không phải ngươi bỏ mấy trăm lượng bạc mua một đêm của y ở Bằng Lan Các à?”
“Bằng Lan Các?” Lúc này Giang Tự Hành mới nhớ tới, nhưng càng mơ hồ hơn, “Không phải tên y là… Ninh cái gì Vân sao?”
“Y nói y tên Ninh Mạt,” Lâm Tử Nghiên hỏi, “Ngươi không biết sao?”
Trong đầu Giang Tự Hành đầy nghi hoặc, “Ta không biết y.” Đương nhiên không biết.
Dường như Lâm Tử Nghiên có chút tức giận, “Vậy ngươi mua y, là…” Muốn, muốn ngủ với y sao?
“Ta không muốn mua y.” Giang Tự Hành nói, “Khi đó ta tưởng y là ngươi, muốn mua ngươi.”
Lâm Tử Nghiên: “…”
Giang Tự Hành lẩm bẩm: “Ai bảo ngươi không cho ta c0i quần áo.”
Bên tai Lâm Tử Nghiên ửng đỏ, đẩy Giang Tự Hành ra muốn đi, lại nghe Giang Tự Hành kêu đau, “A, đau…”
Y không thể làm gì khác ngoài đi tới đỡ hắn.
“Giận à?” Giang Tự Hành nhìn dây cột tóc trắng như tuyết trên đầu y, chợt nhớ ra mình còn chưa trả dây cột tóc cho y.
Hắn giơ tay lên sờ trong ngực, không khỏi nghĩ, đường đường là công tử phủ Thượng thư chắc là không thiếu một sợi dây cột tóc đâu nhỉ?
Nhưng mà cho dù không thiếu thì cũng nên trả lại cho y chứ?
Giữa lúc hắn đang do dự thì nghe Lâm Tử Nghiên nhẹ giọng nói: “Y nói, ta không phải do cha ta sinh.”
Giang Tự Hành ngừng một lát, hỏi: “Ninh Mạt?”
Lâm Tử Nghiên gật đầu, “Y nói y là người Bắc Kỳ.”
Giang Tự Hành nhíu mày lên một cái, “Người Bắc Kỳ?”
Lâm Tử Nghiên lại nói: “Bên hông hắn cũng có hình xăm Túc Bắc lang.”
“Cái gì?!” Giang Tự Hành hoảng sợ, tính vác cái chân đau chạy đi thì Lâm Tử Nghiên tiện tay kéo hắn lại hỏi: “Ngươi cũng muốn đi c0i quần áo y hả?”
Giang Tự Hành: “…”
– —–oOo——