Vết… Vết hằn?
Giang Tự Hành vừa nghe lời này liền lập tức tỉnh táo.
Lúc hắn nằm mơ tỉnh lại trời còn chưa sáng, trong phòng tối mịt nên cũng không nhìn rõ có cắn ra dấu răng trên mặt Lâm Tử Nghiên hay không.
Ngoài cửa, Lâm Tử Nghiên giơ tay sờ mặt, khó hiểu nói, “Vết hằn? Vết hằn gì?”
Lâm Mặc ghé lại gần nhìn, “Sao lại giống như… Bị người khác cắn?!” Cậu đột nhiên giật mình nói, “Công tử, có phải trong nhà có trộm không?! Còn cắn mặt người nữa?!”
Lâm Tử Nghiên đột nhiên nghĩ tới Giang Tự Hành trong phòng, “Không, không có đâu.”
Lâm Mặc vội vàng nhìn công tử nhà mình một vòng từ trên xuống dưới, “Công tử, người không sao chứ? Còn bị cắn chỗ nào không?”
Lâm Tử Nghiên: “… Chắc là không có.”
“Ta đi lấy thuốc mỡ cho công tử.” Cậu vội vàng muốn chạy vào trong phòng, Lâm Tử Nghiên còn chưa kịp ngăn cản đã thấy chân cậu trượt một phát, ầm một cái đụng cửa phòng mở ra.
Giang Tự Hành trên giường và Lâm Mặc dưới đất bốn mắt nhìn nhau.
Giang Tự Hành: “… Chào buổi sáng.”
Lâm Mặc chớp chớp mắt, sụp đổ hét lớn, “Aaa!!!”
Lâm Tử Nghiên vội vàng bịt mồm cậu lại, “Tiểu Mặc, nhỏ tiếng chút.”
Lâm Mặc: “Ứm ứm ứm!”
Lâm Tử Nghiên chỉ đành thả cậu ra.
“Công tử.” Lâm Mặc chỉ vào Giang Tự Hành, mắt chữ A mồm chữ O nói, “Sao hắn lại ở đây?!”
Lâm Tử Nghiên nói: “Hắn đến giúp ta.”
Lâm Mặc: “Giúp cái gì mà phải ngủ trên giường công tử?!”
Lâm Tử Nghiên: “…”
“Không ngủ trên giường thì ngủ dưới đất chắc?” Giang Tự Hành quần áo không chỉnh tề ngồi dậy từ trên giường, lười biếng nói, “Đường đường là phủ Thượng thư lại nhỏ nhen như vậy?”
Lâm Mặc: “Ngươi tới phòng khác mà ngủ, làm gì mà phải ngủ trên giường của công tử nhà ta?!”
Giang Tự Hành: “Ngủ ở đâu chả như nhau?”
Lâm Mặc: “Không giống!”
Giang Tự Hành: “Sao lại không giống?”
Lâm Mặc suýt nữa lỡ miệng, công tử nhà ta sẽ lớn bụng đó!
Nửa giờ sau, Lâm Mặc nhìn Giang Tự Hành ăn sáng trong phòng công tử nhà cậu, vô cùng đau đớn nghĩ, công tử người thay đổi rồi, biết giấu dã nam nhân rồi, còn không cho ta nói với lão gia! Công tử, trước kia người không phải như vậy.
Vết hằn trên mặt Lâm Tử Nghiên vẫn chưa hết, ra ngoài cũng không tốt. Giang Tự Hành thấy hơi ăn năn, lúng túng nói: “Ừm, cái đó… Ta không cố ý… Chỉ…”
“Không sao.” Lâm Tử Nghiên nói, “Giang huynh không cần để trong lòng.”
Giang Tự Hành lại nói: “Hay là… Ta giúp ngươi xoa nha?”
Lâm Tử Nghiên chưa kịp nói gì thì Lâm Mặc đã cướp lời: “Không cần! Ta giúp công tử xoa!” Ngươi xoa cái gì mà xoa, rõ ràng là ngươi muốn sờ mó công tử nhà ta.
“Có lẽ lát nữa sẽ hết thôi.” Lâm Tử Nghiên tự giơ tay xoa xoa, có lẽ quá dùng sức nên một lúc sau má đã đỏ lên.
Giang Tự Hành nhìn mặt y đỏ hây hây, thầm nghĩ, còn có thể đẹp một cách kỳ lạ như vậy.
Sau buổi trưa, mặt Lâm Tử Nghiên rốt cuộc cũng hồi phục như cũ. Y đến thư phòng tìm cha mình, Giang Tự Hành nhàm chán lười biếng nằm lật binh pháp trong phòng y, nhìn Lâm Mặc ở một bên hung dữ nhìn chằm chằm mình, không nhịn được giơ cuốn sách trong tay ra: “Ngươi cũng muốn đọc à?”
Lâm Mặc: “Không đọc!”
Giang Tự Hành buông cuốn binh pháp xuống, hỏi: “Vậy ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?”
“Công tử lương thiện nên mới bị ngươi lừa,” Lâm Mặc tức giận nói, “Ta sẽ không tin ngươi!” Ngươi đừng mơ làm chuyện xấu!
Giang Tự Hành cũng không để ý, suy nghĩ rồi hỏi: “Công tử nhà ngươi… Bình thường có ngủ chung giường với người khác không?”
“Ăn nói bậy bạ!” Lâm Mặc tức giận nói, “Công tử nhà ta không thích ngủ cùng người khác!”
Trong lòng Giang Tự Hành đột nhiên không buồn phiền nữa, lại lật sách, dường như tùy tiện hỏi: “Nhưng ngày hôm qua y ngủ khá ngon mà.” Còn cọ vào lòng ta.
Lâm Mặc không tin, “Công tử nhất định là không ngủ được mà không dám nói!” Còn một mình lặng lẽ thức đến trời sáng, thật đáng thương mà.
Giang Tự Hành: “Y ngủ rất say.” Ta cắn vào mặt y mà y cũng không tỉnh.
Lâm Mặc: “Không phải!”
Hai người tranh luận hơn nửa ngày cũng không ra kết quả, thế là đợi đến lúc Lâm Tử Nghiên trở về từ thư phòng thì nhìn thấy Lâm Mặc vội vã gào lên hỏi y, “Công tử, hôm qua người ngủ có ngon không?!”
Lâm Tử Nghiên gật gật đầu, “Rất ngon.” Rất ấm áp.
Sau đó Lâm Mặc giống như trái cà ngâm, ngồi xổm một góc không nói chuyện.
Lâm Tử Nghiên không hiểu gì, “Sao thế?”
“Không sao.” Giang Tự Hành ngồi cạnh bàn tương đối thoải mái nói, “Tối qua hắn ngủ không ngon, ngồi một lát là ổn thôi.”
Lâm Tử Nghiên: “…”
Tối hôm đó khi trời vừa tối, Lâm Mặc lập tức ôm chăn từ trong tủ ra, vỗ vỗ trải xuống đất, “Công tử, tối nay ta ngủ ở đây!”
Lâm Tử Nghiên: “… Dưới đất lạnh.”
“Không lạnh.” Lâm Mặc trả lời công tử nhà mình, mắt lại nhìn chằm chằm Giang Tự Hành bên cạnh giường, suy nghĩ một hồi lại cầm cái gậy đặt cạnh chăn, “Công tử, có chuyện gì người nhất định phải gọi ta!”
Lâm Tử Nghiên vẻ mặt mờ mịt gật đầu.
Giang Tự Hành nằm trên giường kéo chăn qua đầu ngủ.
Lâm Mặc: “…” Ngươi đừng có đắp chăn của công tử nhà ta!
Một đêm này Lâm Mặc lại nằm mơ, mơ thấy bản thân cầm gậy đuổi tên dã nam nhân kia đi. Cậu vui vẻ quay về tìm công tử nhà mình lại thấy công tử đang dẫm lên một tảng đá trèo qua tường.
Cậu bị dọa sợ rồi, vội vàng hét gọi: “Công tử, người đang làm gì vậy? Mau xuống đây! Bị ngã thì phải làm sao?!”
Công tử quay đầu, uất ức nói, không thấy hắn đâu nữa.
Lâm Mặc hỏi, không thấy ai cơ?
Công tử nói, người trong lòng của ta.
Lâm Mặc mờ mịt nói, người trong lòng công tử là ai?
Sau đó lại thấy cái tên dã nam nhân kia chui ra từ đầu tường, ôm công tử nhà hắn hôn một cái, nói, là ta.
Lâm Mặc lại “ầm” một tiếng tỉnh lại..
||||| Truyện đề cử: |||||
Cậu thở dài một hơi, chớp chớp mắt, nhìn tia sáng chiếu vào phòng mới nhớ ra bản thân đang ngủ trong phòng của công tử.
Cậu quay đầu nhìn giường, chỉ thấy Giang Tự Hành quay lưng về phía cậu, che công tử nhà cậu đến kín mít, chẳng nhìn thấy tẹo gì.
Cậu xốc chăn, đang định đi qua đó thì lại nghe thấy Lâm Đại Ngưu ngoài cửa vội vàng gọi: “Công tử, không hay rồi! Lão gia với Giang thượng thư đánh nhau ngoài cửa cung!”
Công tử nhà cậu dường như bị đánh thức, lại không nghe rõ ngoài cửa nói cái gì, lẩm bẩm nói: “Sao vậy?”
Dã nam nhân trên giường nói: “Hình như là nói, cha ta và cha ngươi… Đánh nhau rồi?”
– —–oOo——