C0i quần áo? Cũng không biết Kế Vô Chước nghĩ đến điều gì, tức giận nắm lấy cổ tay Lâm Tử Nghiên, “Ngươi và tiểu tử kia có quan hệ gì?”
“Đau…” Lâm Tử Nghiên giãy cổ tay nói: “Buông ra!”
Kế Vô Chước dần hoà hoãn lại, thầm nghĩ mình bị tức đến hồ đồ rồi, Lâm Tử Nghiên gần như đã quên hết mọi chuyện, sao có thể nhớ rõ y và tên họ Giang kia có quan hệ gì được.
Sớm biết như vậy thì nên một chưởng đánh chết tên oắt con kia.
Ông ta buông tay Lâm Tử Nghiên, cả giận nói: “Người nọ là một tên hái hoa tặc, nếu thấy hắn thì cứ dùng gậy đánh chết là được.”
“Hái… Hái hoa tặc?” Trong đầu Lâm Tử Nghiên bỗng dưng hiện ra cảnh Giang Tự Hành tự tay c0i đồ y, mặt lập tức đỏ lên, lắp bắp nói: “Vậy… Ta… Có phải là…”
Thái dương Kế Vô Chước giật thình thịch, tay nắm chặt đến mức run rẩy.
Ngươi đỏ mặt cái gì? Ngươi nên hận không thể lóc xương tên d4m tặc kia mới đúng.
“Chớ suy nghĩ nhiều.” Kế Vô Chước nhịn tức đi ra ngoài. “Xuống giường rửa mặt, theo ta tới sảnh trước.”
Ông ta nghĩ, không nên như thế. Thuốc này có tác dụng mạnh, người thường uống hai ba chén là quên hết sạch. Lâm Tử Nghiên đã uống tận năm chén, sao còn sót lại ký ức được?
Nếu uống tiếp thì sợ là thần trí cũng không rõ nữa.
Ông ta trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi.
Lâm Tử Nghiên nhìn Kế Vô Chước đi ra ngoài mới buông chăn ra, vuốt vuốt khuôn mặt vẫn còn đang nóng bừng.
Y cũng không biết người này nói thật hay giả, thế nhưng lại mơ hồ nhớ được tên Giang Tự Hành kia đúng thật là c0i đồ y.
Chẳng lẽ… Thật sự là hái hoa tặc sao?
Thế nhưng khi nghĩ đến người này, trái tim lại cứ đập “thình thịch”…
Y sờ lên ngực, đang định xuống giường thì tay khẽ động, mò từ bên gối ra một v4t cứng.
Vừa lấy ra nhìn thì thấy là một thanh dao găm, bên trên còn khắc chữ “Tự”.
“Tự?” Lâm Tử Nghiên lẩm bẩm nói: “Giang Tự Hành.” Chẳng lẽ là người nọ sao?
Nhưng sao lại nằm trong tay y?
Lâm Tử Nghiên đến sảnh trước, thấy Kế Vô Chước đang đứng trong sảnh quay lưng về phía y, trong tay cầm một thanh kiếm, vỏ kiếm màu trắng bạc tựa như phát sáng.
“Đây là kiếm của cha ngươi.” Lòng bàn tay Kế Vô Chước sượt qua vỏ kiếm, cũng không biết đang suy nghĩ gì, lẩm bẩm nói: “Thì ra đã hơn hai mươi năm…”
“Cha ta?” Lâm Tử Nghiên khó hiểu nói: “Cha ta… Là ai? Ông ấy đang ở đâu?”
Mười ngón tay Kế Vô Chước nắm chặt, một lát sau mới mở miệng nói: “Cha ngươi là Kế Nhược Bạch.”
“Hắn đã chết từ hai mươi mốt năm trước rồi.”
Lâm Tử Nghiên ngẩn người, “Sao, sao lại như vậy…”
“Hắn phạm sai lầm.” Kế Vô Chước bỗng nhiên quay người lại nhìn chằm chằm Lâm Tử Nghiên, trầm giọng nói: “Còn không biết hối cải, từng bước hãm sâu, cuối cùng gieo gió gặt bão.”
Lâm Tử Nghiên bị ông ta làm hoảng sợ, không khỏi lùi về sau mấy bước, suýt nữa đụng vào ghế.
“Hắn cho rằng chết rồi thì mọi chuyện đều xong ư?” Kế Vô Chước như chìm trong hồi ức, đưa tay nắm bả vai Lâm Tử Nghiên, vẻ mặt điên cuồng: “Nhưng ngươi vẫn còn sống! Trên người ngươi chảy dòng máu của hắn, chỉ cần ngươi trở về thì cho dù hắn có chết cũng không thể trốn khỏi Túc Bắc Lâu!”
Bả vai Lâm Tử Nghiên bị nắm đến đau nhức, thế nhưng làm sao cũng không tránh thoát được, “Túc Bắc Lâu gì cơ? Ngươi buông ra…”
“Ta vốn tưởng rằng ngươi cũng chết trong trận tuyết lớn kia.” Năm ngón tay Kế Vô Chước càng siết chặt, “Không ngờ tên người Đại Diên kia lại nhặt được ngươi… Hai mươi mốt năm, cuối cùng ngươi cũng vẫn trở về.”
“Cái gì…” Lâm Tử Nghiên dùng sức đẩy bàn tay trên vai ra, “Buông tay, đau…”
Kế Vô Chước cầm kiếm nhét vào tay Lâm Tử Nghiên, “Kế Nhược Bạch phản bội Kế gia, phản bội Túc Bắc, chết không có gì đáng tiếc! Sau này chỉ cần ngươi nghe lời, ta có thể bỏ qua chuyện cũ.”
“Hết thảy Kế gia, chủ vị Túc Bắc Lâu, đều là của ngươi!”
Lâm Tử Nghiên nhíu mày, thấy bộ dạng điên cuồng của ông ta cũng không dám chọc vào, đành nói: “Ngươi buông tay trước, đau quá…”
Kế Vô Chước hít một hơi thật sâu, dần dần hồi phục tinh thần, như người từ trong mộng mới tỉnh, buông Lâm Tử Nghiên ra, ngã ngồi ở trên ghế bạch đàn.
Lâm Tử Nghiên xoa bả vai, không dám lên tiếng, chỉ thầm suy nghĩ lại lời Kế Vô Chước vừa nói.
Nhưng người này nói nhiều như vậy mà không có câu nào nhắc đến mẹ y.
Vậy mẹ y… Đang ở đâu?
Y cũng không biết là Kế Vô Chước vô tình hay cố ý, sợ hỏi xong thì ông ta lại nổi điên giống như vừa rồi.
Kế Vô Chước hoà hoãn hồi lâu mới ngẩng đầu lên, thấy Lâm Tử Nghiên còn đang xoa bả vai thì “hừ” một tiếng nói: “Thư sinh đúng là lũ vô dụng! Từ ngày mai đi rèn luyện cùng lão Trương.”
Lâm Tử Nghiên: “Lão, lão Trương?”
Lúc này, bên ngoài có một người đàn ông trung niên đi tới, đúng là phu xe lúc trước.
Hắn hành lễ với Lâm Tử Nghiên, mặt không chút thay đổi nói: “Bái kiến công tử.”
Kế Vô Chước đứng lên nói với Lâm Tử Nghiên: “Hôm nay thì thôi, ngày mai dậy sớm đi tập luyện cùng hắn.” Cái dáng vẻ thư sinh này, sao đảm đương được chức Lâu chủ?
Ông ta nói xong thì định đi ra ngoài, nhưng lại đột nhiên nghe thấy Lâm Tử Nghiên nhỏ giọng nói: “Ta muốn… Ăn bánh nướng.”
Lại là bánh nướng! Kế Vô Chước nghẹn một bụng tức, lúc trước rời Đại Diên, Lâm Tử Nghiên cất hai cái bánh nướng, trên đường đi không ăn gì hết chỉ gặm bánh nướng. Sau khi ăn hết bánh nướng phải đợi đến khi đói không chịu nổi mới chịu ăn cơm.
“Lão Trương.” Kế Vô Chước không nhịn được nói: “Đi mua cho y.”
Lão Trương: “Vâng.”
Trên đường huyên nào ầm ĩ, Giang Tự Hành đội mũ rộng vành lướt qua đám người, ngồi xuống một quán nước.
Triệu Phụng đang xì xụp ăn mì ở một bàn, thấy Giang Tự Hành ngồi xuống thì hỏi: “Thế nào?”
Giang Tự Hành lắc đầu: “Vẫn không có tin tức.”
Bọn họ đến kinh đô Bắc Kỳ đã vài ngày thế nhưng vẫn không tìm được chút tung tích nào của Lâm Tử Nghiên.
“Đừng gấp.” Triệu Phụng khuyên nhủ: “Lúc này mới vài ngày, cứ tìm tiếp sẽ có tin tức thôi.”
Hắn quay đầu nói với ông chủ: “Cho một bát mì.”
Giang Tự Hành không có khẩu vị. Mấy ngày nay tâm trạng hắn luôn không yên, đêm qua chẳng biết tại sao còn mơ thấy Lâm Tử Nghiên mắng hắn là d4m tặc, cầm dao găm muốn đâm hắn, làm hắn sợ tới mức suýt thì lộn từ trên giường.
Cái quỷ gì không biết nữa…
“Bánh nướng, bánh nướng nóng hổi đây…”
Giang Tự Hành nghe tiếng rao hàng, ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử bỗng co rụt lại.
Hắn trông thấy kẻ đánh xe ngựa đợi ở bên ngoài đình ngày ấy đang tiến vào quán bánh nướng…
Đêm hôm ấy Lâm Tử Nghiên khoác áo ngồi trước cửa sổ, ngẩn người ngắm nhìn ánh trăng nơi chân trời.
Y luôn cảm thấy trong lòng trống vắng, ngủ cũng không muốn ngủ.
Rốt cuộc là… Ta đã quên gì rồi?
Ánh nến trong phòng bỗng lung lay, Lâm Tử Nghiên còn chưa kịp quay đầu thì đã bị một người bịt miệng lại.
“A…”
“Suỵt.” Sau lưng, người nọ nghé vào bên tai y nói khẽ, “Là ta…”
Chẳng biết tại sao, hốc mắt Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên ướt át.
Nước mắt ấm áp trượt xuống gò má, rơi vào lòng bàn tay Giang Tự Hành. Hắn luống cuống vội buông người ra, nâng tay lên lau nước mắt cho y: “Sao lại khóc hả?”
Sau đó, hắn chỉ thấy khóe miệng Lâm Tử Nghiên giật giật, mở miệng nói: “Hái, hái hoa tặc?”
Giang Tự Hành: “…”
– —–oOo——