“Mập gì chứ?” Đầu óc Giang Tự Hành mơ hồ nói: “Cũng đâu phải ôm heo.”
Lâm Tử Nghiên: “Là ngươi nói ta gầy cấn tay!”
Giang Tự Hành: “Vậy ngươi ăn nhiều một chút không phải cũng mập rồi sao?”
“Không ăn!” Lâm Tử Nghiên nghĩ, ăn mập để cho ngươi ôm sao? Không biết xấu hổ! Ngươi cũng không thích ta!
Thế nhưng y vừa nói xong thì bụng vang lên tiếng “rột rột”.
Lâm Tử Nghiên: “…”
Giang Tự Hành vươn tay sờ bụng y: “Đói hả?”
“Không!” Lâm Tử Nghiên xấu hổ đến hai tai ửng đỏ, đẩy Giang Tự Hành ra rồi chạy về trong góc giả bộ ngủ.
Ngủ thì không đói bụng nữa, y ôm bụng nghĩ, dù sao trời cũng sắp sáng rồi.
Có lẽ do hơn nửa đêm không ngủ nên cũng có chút buồn ngủ thật. Y nghĩ linh tinh một lát rồi mơ màng thiếp đi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, y ngửi thấy mùi thịt nướng.
Thơm quá, là mơ sao…
Y lờ mờ mở mắt ra, thấy Giang Tự Hành ngồi cạnh đống lửa nướng gà.
Lâm Tử Nghiên: “…” Gà đâu ra?
Giang Tự Hành thấy y tỉnh, xé đùi gà đưa cho y: “Ăn tạm cái này đã, tí nữa trời sáng ta đi mua điểm tâm.”
Lâm Tử Nghiên nhìn hắn, đầu ngón tay giật giật, sau một lúc vẫn ngồi dậy nhẹ giọng nói: “Hơn nửa đêm rồi còn có người bán gà à?”
Giang Tự Hành nhìn qua chỗ khác, dường như hơi lúng túng.
Lâm Tử Nghiên: “Không phải ngươi trộm đấy chứ?”
“Không phải!” Giang Tự Hành giải thích, “Ta đưa tiền!” Đặt ngay cạnh chuồng gà!
Lâm Tử Nghiên suýt nữa thì cười ra tiếng.
“Mau ăn đi.” Giang Tự Hành đưa đùi gà cho y, mất tự nhiên nói, “Nếu nhịn đói gầy đi thì cha ngươi sẽ giận.”
Lâm Tử Nghiên hơi cong khóe môi, cắn đùi gà, hỏi ngược lại: “Không phải ngươi nói là cha ta bán ta đi rồi à?”
Giang Tự Hành gật đầu, “Đúng, đổi ba con heo mập.”
Lâm Tử Nghiên: “Hắn đã bán ta rồi còn quan tâm ta có gầy hay không hả?”
Giang Tự Hành: “… Hắn sợ ta bị lỗ vốn.”
Lâm Tử Nghiên không nói gì liếc hắn một cái, rốt cuộc ông ấy là cha ngươi hay là cha ta?
“Ngươi lừa… A…” Y còn chưa nói hết câu, ánh mắt Giang Tự Hành đột nhiên thay đổi, giơ tay lên bịt miệng y, nhỏ giọng nói: “Suỵt, có người tới.”
Bọn họ vội vàng trốn sau cái tủ gỗ cũ nát.
Chỉ sau chốc lát đã nghe thấy âm thanh hùng hổ từ bên ngoài.
“Đêm hôm khuya khoắt, tìm cái gì mà tìm! Có để cho người ta ngủ không hả!”
“Cũng đâu phải ta bắt ngươi đi tìm, có bản lĩnh thì nói với lâu chủ đi!”
“Sao không để ngày mai tìm tiếp?”
“Chậm thì người chạy mất rồi chứ sao…”
Giang Tự Hành cẩn thận nhìn ra bên ngoài, thấy có hai người đi vào, một người mập mạp, một người gầy gò.
“Sao lại có củi đốt?” Người gầy kia thấy bên trong nhà đốt củi, còn nướng gà, không khỏi nói: “Nơi này vừa có người ở?”
Hắn lại suy nghĩ một chút, giật mình nói: “Không phải là người bắt công tử chứ?!”
“Sao đúng lúc như vậy được? Ngươi tưởng là dễ có bánh trên trời rơi xuống thế à?” Mập mạp chạy hơn nửa đêm, vừa thấy có gà nướng thì hai mắt sáng lên, cầm lên gặm: “Không chừng là người qua đường nào đó.”
Người gầy ngẫm lại thấy cũng đúng. Bọn họ lười nên chỉ tùy tiện tìm một chỗ nghỉ chân thôi, nào có chuyện gặp được dễ dàng như vậy. Lâu chủ cứ vội vàng quá, tên bắt cóc kia cũng phải ngủ chứ đúng không, mắc gì nửa đêm rồi còn lo lắng không yên.
Có thể hắn không biết, lâu chủ của bọn họ nửa đêm giận đến ngủ không được. Kế Vô Chước chưa từng nghĩ tới tiểu tử họ Giang kia lại tìm tới tận Bắc Kỳ.
Ông ta vốn cho rằng, đến kinh đô, Lâm Tử Nghiên không còn nhớ gì cả thì không cần lo lắng nữa, ra ngoài cũng chỉ cho lão Trương đi theo. Chẳng ngờ người vừa ra ngoài đã không trở lại nữa.
Ông ta giận đến mức trong một đêm ra ba mật lệnh, mật thám Túc Bắc Lâu chỉ có thể vừa ngáp vừa đi tìm người.
“Này, chừa cho ta chút!” Người gầy kia cũng chạy đến sắp đói chết, đưa tay cướp gà nướng trong tay người mập mạp, “Ngươi ăn ít chút không sao đâu, mập chết đi được!”
Sau tủ, Lâm Tử Nghiên nhìn đùi gà trong tay mình, lại nhìn con gà nướng bị cướp, không khỏi quay đầu yên lặng nhìn Giang Tự Hành.
Bọn họ ăn gà của ta.
Giang Tự Hành: “…”
Lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng động, ba người mặc đồ đen nhảy xuống từ nóc nhà.
Người mặc đồ đen đi tới, nhìn hai người trong phòng một chút sau đó đồng loạt quỳ xuống, hướng về phía gã mập nói: “Thuộc hạ ra mắt Nhị thiếu gia.”
Gã mập gặm gà nướng, ngơ tại chỗ.
Gã gầy nâng cùi chỏ đụng đụng người bên cạnh, “Tên béo chết bầm, người thành thiếu gia từ lúc nào thế?”
Gã mập sững sờ nói: “Ta cũng không biết.”
Giang Tự Hành nhìn ba người mặc đồ đen, bất đắc dĩ đưa tay che mặt.
Nếu hắn đoán không sai thì bọn họ hẳn là thuộc hạ của cha hắn lưu lại Bắc Kỳ để tìm kiếm huynh trưởng.
Để bắt được liên lạc với bọn họ thì suốt một đường hắn để lại không ít ký hiệu, có lẽ bọn họ men theo ký hiệu tìm tới đây.
Có điều dường như những người này không nhận ra hắn, thấy ký hiệu thì tin rằng một trong hai người này chính là Nhị thiếu gia nhà bọn họ, cảm thấy Nhị thiếu gia nên khỏe mạnh chút, hẳn chính là người mập mạp này.
“Chẳng lẽ…” Gã mập nhìn người mặc đồ đen quỳ xuống bên cạnh mình, vui vẻ nói: “Ta là thiếu gia lưu lạc bên ngoài của một gia tộc lớn?”
Ba người áo đen: “…”
Lúc này bọn họ mới cảm thấy không đúng: “Ngươi không phải là Nhị thiếu gia?”
“Cái gì Nhị thiếu…” Mập mạp còn chưa nói hết thì chợt bị người đạp lưng văng vào tường lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Tên béo chết bầm!” Gã gầy giật mình quay đầu lại, còn chưa nhìn rõ đã bị đạp trúng ngực, đập vào cánh cửa, cũng ngất đi.
Ba người mặc đồ đen thấy vậy, vội vàng rút kiếm.
Giang Tự Hành quay người lại, mở miệng nói: “Giang Tự Hành.”
Ba người mặc đồ đen ‘xoẹt’ một tiếng thu kiếm về, đồng loạt quỳ xuống nói: “Thuộc hạ ra mắt Nhị thiếu gia.”
Lâm Tử Nghiên cầm đùi gà đi ra từ sau tủ, lại núp sau lưng Giang Tự Hành, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ chỉ biết nói những lời này thôi hả?”
Người mặc đồ đen: “…”
Lúc này gã gầy choáng váng cạnh cửa bỗng nhiên giật giật, người mặc đồ đen nhanh tay lẹ mắt đạp một phát nhưng vẫn chậm, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, chân trời pháo hoa sáng rực.
“Không tốt, là pháo hiệu!” Người mặc đồ đen vội vàng nói, “Nhị thiếu gia, đi mau!”
Bọn họ chạy ra khỏi đó, chỉ chốc lát sau bốn phía truyền đến tiếng vang, từng nhóm người liên tục đuổi tới, “Đứng lại!”
Ba người nọ vội vàng rút kiếm ra ngăn cản, Giang Tự Hành kéo Lâm Tử Nghiên, vừa đánh vừa chạy.
Bóng đêm thăm thẳm, tiếng “leng keng” do đao kiếm đụng nhau vang dội. Lâm Tử Nghiên chạy đến thở không ra hơi, mặt mũi trắng bệch. Giang Tự Hành đành phải cõng y chạy tiếp.
Bọn họ chạy đến gần căn nhà tường trắng ngói xanh mà ban ngày vừa đi qua, lợi dụng đường phố quanh co ẩn trốn.
Trong đêm đen chợt có một cánh tay thon dài khoác lên trên vai Giang Tự Hành.
Giang Tự Hành hoảng sợ, quay đầu lại đánh tới.
“A Tự.” Người nọ đỡ đòn, mở miệng nói, “Là ta.”
Trong lòng Giang Tự Hành chấn động, kinh ngạc nhìn về phía người nọ
Ánh trăng nhợt nhạt nhưng vẫn miêu tả được hình dáng người kia.
“Đại ca…”
– —–oOo——