Đại nương chạy từ nhà bếp về, có hơi buồn bực. Nhà bếp rõ ràng không cháy, sao Giang công tử lại nói có cháy?
Bà đi đến ngoài viện thì thấy Giang Tự Hành chạy vụt qua như gió, Lâm Tử Nghiên quần áo xộc xệch đuổi theo sau, giận đến đỏ mặt, “Ngươi đứng lại!”
“Giang…” Đại nương còn chưa kịp nói gì thì hai người đã chạy xa rồi.
Đại nương không hiểu gì cả, sao lại đánh nhau rồi?
Lâm Tử Nghiên chạy đến thở hổn hển, nhưng làm thế nào cũng đuổi không kịp Giang Tự Hành, ngược lại làm bản thân mệt đến đi không nổi, “Ngươi… Ngươi đứng lại…”
Giang Tự Hành thấy y dừng lại thở d0c, không nhịn được giải thích: “Ta thật sự không biết, sao lại có… Yếm…”
“Không được nói!” Lâm Tử Nghiên mặt đỏ tai hồng, “Có phải ngươi nói gì với đại nương không?!”
Giang Tự Hành: “Cũng chưa nói cái gì…”
Lâm Tử Nghiên: “Ngươi nói ta là nữ giả nam đúng không?!”
Giang Tự Hành chột dạ ngẩng đầu nhìn trời.
“Ngươi…” Lâm Tử Nghiên tức chết rồi, chạy tới muốn đánh hắn lại không cẩn thận dẫm phải vạt áo ngã về phía trước.
“Cẩn thận!” Giang Tự Hành vội vàng nhảy qua ôm lấy Lâm Tử Nghiên, hai người cùng ngã xuống.
“Á…” Lưng Giang Tự Hành đập mạnh xuống đất đến là đau.
Lâm Tử Nghiên nằm sấp trên người hắn, nghe hắn kêu đau thì lại thấy áy náy: “Ngươi không sao chứ?”
“Không…” Giang Tự Hành theo bản năng định nói không sao nhưng nhớ ra y còn đang giận thì vội vàng nhíu mày, giả bộ nói, “Đụng vào lưng, ôi…”
Lâm Tử Nghiên hơi đau lòng, cũng giận không nổi nữa, nói thầm: “Đáng đời, ai bảo ngươi nói hươu nói vượn.”
Giang Tự Hành cãi lại: “Đại nương muốn gả con gái cho ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn lấy?”
“Gả cho ta?” Lâm Tử Nghiên vẻ mặt mờ mịt, “Vì sao?”
Giang Tự Hành: “Bà ấy nói con gái bà thích thư sinh ưa nhìn.”
Lâm Tử Nghiên ngẩn người, lại túm chặt vạt áo hắn, “Đều tại ngươi, là ngươi nói ta có đọc sách.”
Giang Tự Hành: “… Ta đâu có biết con gái bà ấy thích người có học tuấn tú.” Bằng không nhất định sẽ nói ngươi một chữ cũng không biết.
“Vậy cũng không thể nói ta là nữ giả nam!” Lâm Tử Nghiên đè trên người hắn, tức giận túm vạt áo hắn lắc lắc, “Ngươi mới nữ giả nam!”
Giang Tự Hành bị y lắc đến choáng cả đầu, bắt lấy tay y, “Đừng lắc nữa.”
“Buông ra!” Lâm Tử Nghiên giãy tay ra, quên mất mình vẫn đang nằm trên người hắn cọ tới cọ lui. Chợt tiếng hơi thở bên tai trở nên nặng hơn, chỉ nghe Giang Tự Hành đè giọng nói: “Đừng cử động!”
Lâm Tử Nghiên sững sờ, lúc này mới nhận ra hình như có gì đó bất thường. Chỗ nào đó dưới thân đụng phải thứ gì kia cứng cứng, cộm cộm giữa h4i chân y, sức nóng xuyên qua cả quần áo.
“Ngươi…” Mặt Lâm Tử Nghiên đỏ bừng như bốc cháy, “Lưu manh!”
Y vội vàng bò dậy khỏi người Giang Tự Hành, bối rối hoang mang bỏ chạy, suýt thì dẫm phải vạt áo lần nữa.
Giang Tự Hành ngồi dậy, nhìn y chạy xa, xúc cảm dưới thân vẫn còn lưu lại, cọ xát mềm mại, càng nghĩ càng thêm nóng.
Điên rồi ư?
Một thân khô nóng không có chỗ ph4t tiết, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ đỏ mặt ngượng ngùng của Lâm Tử Nghiên, cả cần cổ hồng hồng…
Giang Tự Hành một tay che mặt, im lặng thật lâu mới đứng dậy đi đến cạnh giếng.
Lúc Giang Phong Lâm từ bên ngoài trở về thấy Giang Tự Hành đang dội nước lạnh thì giật mình.
“A Tự.” Giang Phong Lâm khó hiểu, “Trời đang lạnh lắm, sao không nấu nước nóng mà tắm? Coi chừng bị cảm đấy.”
Giang Tự Hành: “… Không cần, ta nóng.”
“Nóng cũng không thể dội nước lạnh.” Giang Phong Lâm thúc giục hắn, “Mau về thay quần áo.”
Giang Tự Hành sững người, mất tự nhiên nói: “Ta… Ta không có quần áo, huynh cho ta mượn một bộ đi.”
Không có quần áo? Giang Phong Lâm thấy là lạ, rõ ràng hôm qua y thấy Giang Tự Hành có mang tay nải, để ngay trong phòng của hắn và Lâm Tử Nghiên mà.
Chẳng lẽ không phải quần áo sao? Giang Phong Lâm cũng không để ý, dẫn hắn trở về phòng thay quần áo rồi pha cho hắn một ấm trà nóng.
“Đại ca.” Giang Tự Hành vẫn hơi lo cho Triệu Phụng, “Có tin tức gì của Triệu Phụng chưa?”
Giang Phong Lâm lắc đầu: “Ta đã phái thêm người, chờ thêm chút nữa đi.”
Triệu Phụng hẳn là cũng trốn tránh khắp nơi nên khó tìm hơn chút. Giang Tự Hành chỉ hy vọng hắn trốn kĩ, đừng để Kế Vô Chước bắt được.
Tối hôm đó, Giang Phong Lâm nhìn Giang Tự Hành tay chân lanh lẹ dọn dẹp căn phòng cách vách phòng mình, bảo là muốn ngủ ở đấy thì nhịn không được hỏi: “Đệ cãi nhau với Lâm công tử à?” Không phải hai đứa ngủ cùng nhau hả?
“Không phải.” Giang Tự Hành trốn tránh, “Y… Y muốn ngủ một mình.”
Giang Phong Lâm ôm cánh tay nhìn hắn, còn lâu mới tin.
“Y… Y chê ta ồn.” Giang Tự Hành trong cái khó ló cái khôn: “Ta ngủ ngáy!”
Giang Phong Lâm hơi giật mình, “Đệ còn ngủ ngáy hả?” Bé giờ ta đã nghe đệ ngáy bao giờ đâu?
Giang Tự Hành: “… Thỉnh thoảng có.”
Giang Phong Lâm: “Ngáy to lắm à?”
Giang Tự Hành: “To lắm.”
“Thế thì đúng là khó cho Lâm công tử thật.” Giang Phong Lâm vỗ vỗ vai hắn, “Nghỉ ngơi sớm chút đi, ta thử xem ở cách vách có nghe thấy không.”
Giang Tự Hành: “…”
Trong phòng ngủ bên kia, Lâm Tử Nghiên nằm trên giường trằn trọc đến hơn nửa đêm cũng không thấy Giang Tự Hành trở về.
Cơm tối của y là đại nương mang vào tận phòng, còn hỏi y quần áo có vừa không. Lâm Tử Nghiên nghĩ tới cái yếm thêu hoa kia, chợt có chút không biết làm sao, ấp a ấp úng mãi mới lừa được đại nương đi.
Giang Tự Hành vẫn chưa về. Ờ thì lỡ hắn có về Lâm Tử Nghiên cũng không muốn mở cửa cho hắn đâu, nhưng hắn cứ im bặt mất tăm như thế y cũng thấy khó chịu.
Không về thì thôi, Lâm Tử Nghiên ôm chăn nghĩ, khỏi về càng tốt.
Sáng hôm sau, lúc Giang Tự Hành rời giường thì Giang Phong Lâm cách vách đã không còn ở trong phòng.
Đại ca dậy sớm vậy ư? Giang Tự Hành nghĩ, ra ngoài rồi à?
Hắn đi đến giếng rửa mặt thì thấy đại nương cũng đang múc nước.
“Công tử dậy rồi à?” Đại nương đổ nước vào chậu cho hắn rửa mặt, hỏi hắn muốn ăn sáng ở đâu.
Giang Tự Hành nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Đại ca ra ngoài rồi hả?”
“Đại nhân ở đại sảnh ăn sáng.” Đại nương nói, “Lâm cô nương cũng ở đó.”
Lâm cô nương? Giang Tự Hành ngẩn ra hồi lâu mới hiểu Lâm cô nương mà bà nói là Lâm Tử Nghiên.
Đột nhiên hắn có chút không dám qua. Hắn nghĩ thôi cứ ăn sáng trong phòng cho rồi, thế mà quẹo trái quẹo phải vẫn cứ đi đến đại sảnh.
Hắn đi đến ngoài cửa thì nghe đại ca hắn nói: “A Tự ngủ ngáy rất lớn tiếng hả?”
Lâm Tử Nghiên không hiểu mô tê gì, “Ngủ ngáy?”
Giang Phong Lâm nói tiếp: “Đêm qua ta đứng ngoài cửa phòng hắn hồi lâu mà không nghe thấy tiếng ngáy gì, ngược lại hình như nghe được hắn nói mớ, gì mà “đừng cử động” ấy.”
Giang Tự Hành: “…”
– —–oOo——