“Thiến cái gì cơ?” Lúc này, ngoài viện bỗng truyền đến một giọng nữ, bọn hắn quay đầu lại thì thấy Lục công chúa cùng một tiểu cung nữ đang ôm áo choàng đi vào.
Công chúa mỉm cười nói: “Các ngươi đang thiến heo à?”
Giang Tự Hành: “…” Ngươi mới là heo!
“Lục công chúa?” Lão Trương kinh ngạc, sao công chúa đến mà không ai báo một tiếng?
Lâm Tử Nghiên cũng ngẩn người, đi qua mở cửa phòng: “Công chúa? Sao người lại tới đây?”
Công chúa? Giang Tự Hành cũng đi tới nhìn nàng, đây là Lục công chúa sẽ gả cho Lâm Tử Nghiên ư?
Công chúa cũng nhìn Giang Tự Hành, thấy sắc mặt hắn không tốt đẹp gì, một tay còn ôm eo Lâm Tử Nghiên thì cũng không ý kiến gì mà chỉ cười nói: “Hôm nay ta tới Lăng Sương viên ngắm mai, nghe nói hoa mai ở phủ Kế đại nhân cũng nở rất đẹp nên thuận đường đến xem.”
Lão Trương chắp tay nói: “Công chúa chờ một lát, lão nô đi bẩm báo lão gia.”
“Không cần, ta mới gặp Kế đại nhân rồi.” Công chúa nói: “Từ trước đến nay ta không thích náo nhiệt, lặng lẽ mà đến, không phạm nội quy quý phủ chứ?”
Lão Trương vội nói: “Công chúa quá lời.”
“Có phải Kế đại nhân bị bệnh không?” Công chúa lại nói: “Hình như nãy ta có thấy ông ấy uống thuốc,”
Uống thuốc? Lâm Tử Nghiên chợt thấy choáng váng, trong đầu hình như có gì đó lóe lên.
Dường như là bát sứ bị rơi, thuốc vãi đầy trên mặt đất…
“Sao vậy?” Giang Tự Hành thấy sắc mặt y kém đi, đưa tay lên sờ gò má y, “Không thoải mái à?”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu, “Không sao.”
Y tỉnh táo hơn một chút, nghe thấy lão Trương nói: “Lão gia chẳng qua là nhiễm phong hàn thôi, không có việc gì lớn, phiền công chúa quan tâm rồi.”
Công chúa giật mình nói: “Nhiễm phong hàn cũng ho ra máu hả? Ta còn thấy Kế đại nhân ho ra máu ấy.”
Lâm Tử Nghiên, Giang Tự Hành: “…”
Lão Trương: “…”
Kỳ thật hắn biết rõ những năm gần đây sức khỏe Kế Vô Chước vẫn kém đi dần dần, dù đã uống không ít thuốc nhưng không thấy khởi sắc, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu. Chỉ là Kế Vô Chước không muốn người khác biết mình bị bệnh nên vẫn luôn giả bộ không bệnh không tật gì.
“Lão gia…” Lão Trương dừng một chút, trả lời: “Dường như dạo này có chút mệt nhọc, ngủ không ngon.”
“Cũng phải.” Công chúa thở dài: “Kế đại nhân công việc bận rộn, lao tâm lao lực, nên có người vì hắn phân ưu mới phải. Ta nghe nói trước kia Túc Bắc Lâu có hai vị lâu chủ, sao hiện tại chỉ còn mỗi Kế đại nhân?”
Sắc mặt Lão Trương thay đổi, hàm hồ nói: “Vị lâu chủ kia vì lí do ngoài ý muốn nên đã mất hơn hai mươi năm trước rồi.”
Ngoài ý muốn? Giang Tự Hành nhớ lại hai ngày trước Ninh Mạt bị Triệu Phụng chặn trong góc tường, bị ép vào đường cùng mới khai ra cha ruột của Lâm Tử Nghiên là Kế Nhược Bạch, vốn là một trong hai lâu chủ của Túc Bắc Lâu.
Nghe nói hai vị lâu chủ là huynh đệ ruột, Ninh Mạt nói, thế nhưng sau đó nhị lâu chủ thích một nữ tử đến từ Đại Diên, còn cùng nàng sinh ra một đứa bé.
Triệu Phụng nói: “Đứa bé này chính là Lâm công tử?”
Ninh Mạt gật đầu, khi đứa nhỏ tròn một tháng tuổi thì Kế Nhược Bạch muốn rời khỏi Túc Bắc Lâu, cùng vợ con về Đại Diên sống cuộc sống bình thường, nhưng mà lâu chủ không đồng ý, sau khi cãi nhau một phen còn muốn xăm hình Túc Bắc lang lên người đứa bé.
Giang Tự Hành hỏi, “Người Túc Bắc Lâu ai cũng có hình xăm này à?”
Ninh Mạt gật đầu: “Nhưng Kế Nhược Bạch không muốn đứa nhỏ ở lại Túc Bắc Lâu, ông ấy cướp con về rồi dẫn vợ con chạy đến Đại Diên. Lâu chủ đuổi theo một mình, kết quả cũng chỉ có một mình ông ta trở về.”
Kế Nhược Bạch và vợ đã chết trong gió tuyết, còn đứa bé kia thì được Lâm Tu Viễn trùng hợp đi ngang qua nhặt về.
Triệu Phụng nói, cha mẹ Lâm công tử chết như thế nào?
Ta không biết, Ninh Mạt nói, có lẽ chỉ có lâu chủ mới biết được…
Khi Giang Tự Hành phục hồi lại tinh thần thì thấy Lục công chúa đang lôi kéo Lục Tử Nghiên nói: “Sắc trời còn sớm, ngươi đi ngắm mai với ta được không?”
Giang Tự Hành kéo Lâm Tử Nghiên lại, “Không được.” Lão già ngoài cửa sổ kia rảnh đấy, bảo hắn đi theo ngươi đi.
Công chúa chớp mắt, nói: “Vị này là…?”
“Hắn…” Lâm Tử Nghiên còn chưa kịp nói hết câu thì lão Trương đã chen vào nói: “Hạ nhân trong phủ mà thôi, không hiểu quy củ.”
Công chúa khó hiểu nói: “Hạ nhân sao lại đeo xiềng chân?”
Lão Trương: “…”
“Trương tổng quản.” Chợt có hộ vệ vội vàng chạy vào từ ngoài viện, thở hồng hộc nói với lão Trương: “Người, người của Đoan vương phủ xông vào.”
Lão Trương nhướng mày: “Người của vương phủ đến làm gì?”
“Đoan vương gặp chuyện ở gần phủ.” Hộ vệ nói: “Nói là thấy thích khách chạy vào phủ chúng ta nên dẫn người đến đây lục soát.”
Lão Trương nghĩ nghĩ, hỏi: “Lão gia đâu?”
Hộ vệ đáp: “Lão gia cũng ra ngăn rồi nhưng người của vương phủ vẫn mạnh mẽ xông vào, không cản được…” Hắn còn chưa nói hết thì bỗng nhiên có một bóng người nhảy xuống từ trên tường, một chưởng đánh hắn ngất xỉu.
Lão Trương cả kinh: “Kẻ nào?!”
Giang Phong Lâm cầm trường kiếm trong tay, chậm rãi nhìn lên.
Giang Tự Hành vui mừng: “Đại…” Lời còn chưa dứt thì Lục công chúa đã chạy lại chỗ hắn tóm tay hắn bóp cổ nàng rồi hô to: “Trường tổng quản, cứu mạng!”
Giang Tự Hành: “…”
Lão Trương quay đầu lại, còn chưa kịp thấy rõ thì đã bị kiếm của Giang phong Lâm đâm xuyên ngực.
“Ngươi…” Máu tươi chảy ra từ miệng, hắn lảo đảo rồi ngã xuống đất, bất tỉnh.
“A Tự.” Giang Phong Lâm thu hồi trường kiếm, hành lễ với công chúa: “Bái kiến Lục công chúa.”
Công chúa cười tủm tỉm nói: “Không cần đa lễ.”
Giang Tự Hành buông nàng ra, suy đoán nói: “Ngươi cùng một phe với Đoan vương?”
“Ngươi nói gì thế?” Công chúa vô tội nói: “Bản công chúa đã bị ngươi đánh ngất xỉu.” Nói đoạn lập tức nằm xuống đất.
“Ôi chao, công chúa!” Tiểu cung nữ thấy thế cũng vội vàng nói: “Trên mặt đất lạnh, khoác áo choàng vào đã.”
“À đúng, còn áo choàng.” Công chúa ngồi dậy mặc áo choàng cung nữ đưa tới, sau còn thấy nàng mang theo một tay nải nữa.
Công chúa ném tay nải qua cho Lâm Tử Nghiên, “Quần áo của các ngươi.”
Lâm Tử Nghiên không hiểu ra sao: “Đây là…”
“Bây giờ bên ngoài đều là hộ vệ của Kế phủ và vương phủ.” Giang Phong Lâm nói: “Các ngươi mặc quần áo của hộ vệ vương phủ trước đi, đợi lát nữa thừa dịp hỗn loạn theo ta ra ngoài.”
“Triệu Phụng thì sao?” Giang Tự Hành nói: “Hắn vẫn đang bị nhốt trong địa lao.”
Giang Phong Lâm: “Người của vương phủ qua đó rồi, bọn họ sẽ dẫn hắn ra ngoài.”
Giang Tự Hành gật đầu, thấy trên tay áo Giang Phong Lâm dính máu thì không khỏi nhíu mày: “Huynh bị thương?”
Giang Phong Lâm cúi đầu nhìn, ngón tay giật giật, nói: “Là máu của Đoan vương.”
“Đoan vương bị thương?” Giang Tự hành không ngờ tới, “Có thích khách thật hả?” Tưởng đâu nói mò gạt người chứ.
Giang Phong Lâm im lặng một lát rồi mới nói: “Hắn tự đâm.”
Giang Tự Hành: “…”
– —–oOo——