Cuộc Gọi Từ Thiên Thần

Chương 1: Mèo và Chuột



Một chiếc điện thoại di động ư?

Ban đầu, bạn không thực sự thấy được ích lợi của nó, nhưng để không tỏ ra tụt hậu, bạn mua thử một chiếc điện thoại di động hết sức đơn giản với gói cước cơ bản. Thời gian đầu, đôi khi bạn bất giác thấy mình ba hoa trên điện thoại hơi to một chút, ở nhà hàng, trong tàu điện ngầm hoặc trên sân hiên các quán cà phê. Đúng là dùng di động rất tiện lợi, thật yên lòng khi hễ muốn là có thể nghe được giọng nói của bạn bè người thân.

Giống như tất cả mọi người, bạn học cách soạn SMS bằng cách bấm trên một bàn phím bé xíu, và rồi bạn quen với việc gửi tin nhắn hàng loạt. Giống như tất cả mọi người, bạn không dùng sổ ghi nhớ nữa mà thay bằng phiên bản điện tử. Bạn cần mẫn lưu vào danh bạ số liên lạc của những người quen biết, gia đình và người yêu. Bạn ngụy trang ở đó cả số của người cũ cũng như mã số thẻ tín dụng, phòng trường hợp bạn không nhớ ra.

Bạn sử dụng chức năng máy ảnh trong điện thoại, ngay cả khi nó chỉ đem lại những tấm hình chất lượng tệ hại. Thật dễ chịu khi luôn có bên mình một tấm ảnh tức cười để cho các đồng nghiệp cùng xem.

Vả lại, tất cả mọi người đều làm vậy. Món đồ vật hợp với thời đại: Những vách ngăn giữa đời sống riêng tư, đời sống nghề nghiệp và đời sống xã hội mờ nhạt đi. Nhất là khi cuộc sống thường nhật đã trở nên gấp rút hơn, linh hoạt hơn, thường xuyên đòi ở bạn hỏi một sự tung hứng khéo léo với thời gian biểu.

Mới đây, bạn đã đổi từ chiếc điện thoại cũ kỹ đang dùng sang một mẫu điện thoại cải tiến hơn: Một tuyệt tác nho nhỏ cho phép bạn check mail, lướt mạng, và tải từ đó về hàng trăm ứng dụng.

Tới đây thì bạn đã trở thành một tín đồ của điện thoại di động. Như thể được cấy ghép vào cơ thể bạn, từ nay trở đi, chiếc điện thoại di động đã trở thành một phần nối dài của chính bạn, theo bạn vào tới tận phòng tắm hay toa lét. Dù ở bất cứ nơi đâu, bạn cũng sẽ hiếm khi để tới hơn nửa tiếng trôi qua mà không nhìn tới màn hình điện thoại, chờ một cuộc gọi vẫn chưa thấy tăm tích, một tin nhắn thân tình hay mật thiết. Và dù hòm thư của bạn báo trống, bạn vẫn sẽ nhấp vào kiểm tra xem liệu mình có thư nào đang chờ không.

Giống như món đồ chơi cưng nhất thời thơ ấu, chiếc điện thoại di động khiến bạn yên lòng. Màn hình của nó êm dịu, tạo cảm giác thư thái mời gọi giấc ngủ. Nó giúp bạn tự tin trong mọi tình huống và giúp bạn có thể dễ dàng liên lạc ngay tức khắc, để mở ra mọi khả năng…

Nhưng một tối nọ, về tới nhà, bạn lục hết túi quần túi áo rồi cả túi xách nữa, và nhận ra rằng điện thoại di động của bạn đã biến mất. Bị mất ư? Bị đánh cắp ư? Không, bạn chẳng chịu tin như thế. Sau khi kiểm tra lại một lần nữa nhưng vẫn chẳng thấy tăm hơi chiếc điện thoại đâu, bạn cố tự thuyết phục mình là đã để quên ở văn phòng, nhưng… đâu thể thế được: Bạn nhớ mình vẫn còn dùng đến nó khi vào thang máy rời công sở kia mà, và dĩ nhiên, cả trên tàu điện ngầm lẫn trên xe buýt.

Chà!

Thoạt tiên, bạn bực mình vì đã mất điện thoại, rồi bạn mừng vì đã đăng ký bảo hiểm “Trong trường hợp mất cắp/thất lạc/gãy vỡ”, nếu tính các điểm tích lũy được thì ngay ngày mai, bạn có thể tặng cho mình một món đồ chơi công nghệ mới với màn hình cảm ứng.

Tuy nhiên, đến tận ba giờ sáng, bạn vẫn không tài nào chợp mắt được…

Bạn lặng lẽ thức dậy để khỏi đánh thức người đàn ông đang nằm cạnh.

Vào đến bếp, bạn lục tìm ngăn trên tủ tường lấy ra một bao thuốc hút dở từng nhét bừa vào đó phòng trường hợp gặp chuyện nan giải. Bạn châm một điếu, và vì hoàn cảnh bạn đang lâm vào quá đỗi bi đát, bạn rót một cốc vodka.

Khốn nạn thật…

Bạn ngồi đó, co ro trên ghế dựa. Bạn lạnh, vì trước đó đã mở toang cửa sổ không muốn mùi thuốc lá lưu lại trong bếp.

Bạn tổng kết toàn bộ những gì có trong chiếc điện thoại vừa mất: một vài video, khoảng năm mươi bức ảnh, lịch sử truy cập Internet, địa chỉ nhà bạn (kèm đó là mã cửa ra vào tòa nhà), địa chỉ nhà bố mẹ bạn, số liên lạc của những người dĩ nhiên không nên xuất hiện trong danh bạ, những tin nhắn có thể khiến người ta nghĩ rằng…

Đừng cuồng ám như vậy chứ!

Bạn rít thêm một hơi thuốc rồi nhấp một ngụm rượu.

Nhìn bề ngoài thì chẳng có gì thực sự nguy hại hết, nhưng bạn thừa biết vẻ bề ngoài luôn lừa dối.

Điều khiến bạn lo lắng, đó là điện thoại của mình có thể đã lọt vào tay những kẻ có dụng ý xấu.

Chưa gì bạn đã hối tiếc về một vài tấm ảnh, một vài bức mail, một vài cuộc trò chuyện. Quá khứ, gia đình, tiền bạc, tình dục… Nếu tìm kỹ, ai đó muốn hại bạn sẽ có trong tay thứ thừa sức phá tan hoang cuộc đời bạn. Bạn nuối tiếc, nhưng tiếc nuối cũng chẳng ích gì.

Vì đã rét run, bạn bèn đứng dậy đóng cửa sổ. Trán tì vào cửa kính, bạn nhìn những tia sáng hiếm hoi vẫn lấp lóe trong đêm rồi tự nhủ rằng ở đầu kia thành phố, một người đàn ông nào đó có lẽ đang dán mắt vào màn hình điện thoại của bạn, khoái trá thăm dò những khoảng tối trong cuộc sống riêng tư của bạn và quyết lục tung bộ nhớ điện thoại để tìm cho ra những bí mật nho nhỏ đầy nhơ bẩn của bạn.

#Muathienkieu: Truyện chia sẻ phi lợi nhuận cho các bạn không có điều kiện mua sách. Các bạn có điều kiện thì mua ủng hộ tác giả và NXB nhé.

.

“Có những người được số phận sắp đặt để gặp nhau. Dù họ có ở đâu chăng nữa. Dù họ có đi đâu chăng nữa. Một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau.”

Claudie GALLAY

New York

Sân bay JFK

Một tuần trước Giáng sinh

NÀNG

– Thế rồi sao?

– Thế rồi Raphaël tặng tớ một chiếc nhẫn kim cương hiệu Tiffany và cầu hôn tớ.

Điện thoại áp vào tai, Madeline tản bộ trước những ô kính rộng nhìn xuống đường băng. Cách đó năm nghìn cây số, trong căn hộ nhỏ nằm phía Bắc Luân Đôn, cô bạn thân nhất của nàng đang lắng nghe với vẻ nôn nóng bản tường thuật chi tiết chuyến du hí lãng mạn của nàng tại Quả táo lớn.

– Anh chàng đã trình diễn cho cậu xem màn khủng nhất rồi đấy! Juliane ghi nhận. Nghỉ cuối tuần ở Manhattan, phòng khách sạn Waldorf, dạo chơi bằng xe ngựa, cầu hôn kiểu cổ điển…

– Đúng vậy, Madeline vui sướng. Mọi chuyện thật hoàn hảo, như trong phim vậy.

– Có lẽ hơi quá hoàn hảo chăng? Juliane trêu bạn.

– Cậu có thể giải thích cho tớ biết làm thế nào mà chuyện gì đó lại có thể “quá” hoàn hảo được không, quý bà chán đời?

Juliane cố nói gỡ một cách vụng về:

– Ý tớ là: có lẽ chuyện này hơi thiếu yếu tố bất ngờ. New York, Tiffany, dạo chơi dưới tuyết và sân trượt băng Central Park… Như thế hơi nhàm và sáo rỗng quá phải không nhỉ!

Madeline ranh mãnh phản công:

– Nếu tớ nhớ không nhầm, khi Wayne cầu hôn cậu là lúc anh chàng vừa từ quán rượu về sau một tối chè chén say sưa. Anh chàng đã nốc căng bụng như đoàn tàu điện ngầm vào giờ cao điểm rồi đi nôn mửa trong toa lét ngay sau khi ngỏ lời với cậu, đúng không nào?

– OK, ván này cậu thắng, Juliane đầu hàng.

Madeline mỉm cười, tiến lại gần khu vực làm thủ tục cố tìm ra Raphaël giữa đám đông chen chúc. Vào đầu dịp nghỉ Giáng sinh như những ngày này, hàng nghìn du khách đang hối hả trong nhà ga sân bay ầm ĩ như ong vỡ tổ. Một số về thăm gia đình trong khi những kẻ khác lại khởi hành tới nơi tận cùng trái đất, tới những điểm đến thiên đường, rời xa khung cảnh âm u của New York.

– Mà này, Juliane tiếp lời, cậu vẫn chưa nói tớ nghe câu trả lời của cậu là thế nào đâu đấy.

– Cậu đùa hay sao thế? Dĩ nhiên là tớ nhận lời cầu hôn rồi!

– Cậu không bắt anh chàng phải chờ đợi chút nào sao?

– Chờ đợi ư? Jul’ à, tớ gần ba mươi tư tuổi rồi còn gì! Cậu không nghĩ tớ chờ đợi như thế là đủ rồi ư? Tớ yêu Raphaël, tớ hẹn hò với anh ấy đã hai năm nay và bọn tớ đang cố gắng có con với nhau. Chỉ vài tuần nữa thôi, bọn tớ sẽ dọn tới căn nhà đã cùng nhau chọn mua. Juliane ạ, lần đầu tiên trong đời mình tớ cảm thấy được chở che và hạnh phúc.

– Cậu nói thế là bởi anh chàng đang ở bên cạnh cậu chứ gì?

– Không! Madeline kêu lên rồi bật cười thành tiếng. Anh ấy đi gửi hành lý rồi. Tớ nói thế bởi tớ đang nghĩ đúng như thế!

Cô dừng lại trước một quầy bán báo. Xếp nối đầu nhau, các trang nhất nhật báo vẽ nên bức chân dung về một thế giới tuột dốc không phanh đã cầm cố tương lai của chính mình: khủng hoảng kinh tế, thất nghiệp, bê bối chính trị, bất bình trong xã hội, thảm họa môi trường…

– Cậu không sợ rằng với Raphaël, cuộc đời cậu sẽ toàn những điều được dự kiến sẵn ư?

Juliane hỏi xóc.

– Đó đâu phải là điều xấu! Madeline vặc lại. Tớ cần ai đó vững chãi, đáng tin cậy, chung thủy. Xung quanh chúng ta mọi thứ đều đang tạm bợ, mong manh và bấp bênh quá rồi. Tớ không muốn trong cuộc sống lứa đôi của mình tồn tại những thứ đó. Tớ muốn mỗi tối về nhà đều chắc chắn tìm được trong tổ ấm của mình cảm giác yên ổn và bình tâm. Cậu hiểu không?

– Hừm… Juliane nói thay lời đáp.

– Không có kiểu “hừm” hàm ý phản đối đó đâu nhé, Jul’. Vậy nên cậu hãy bắt đầu công cuộc lượn qua các tiệm để chọn bộ váy phù dâu đi nhé!

– Hừm, cô gái trẻ người Anh vẫn lặp lại, nhưng lần này là để che giấu cảm xúc hơn là thể hiện thái độ hoài nghi.

Madeline nhìn đồng hồ đeo tay. Đằng sau cô, trên đường băng cất cánh, những chiếc máy bay màu trắng sữa xếp hàng nối đuôi nhau chờ đến lượt cất cánh.

– Được rồi, tớ cúp máy đây, chuyến bay sẽ cất cánh lúc 17 giờ 30 và đến giờ tớ vẫn chưa tìm được… chồng tớ!

– Chồng tương lai của cậu, Juliane mỉm cười chỉnh lại. Khi nào cậu mới tới Luân Đôn thăm tớ nhỉ? Tại sao không phải là dịp cuối tuần này?

– Tớ muốn lắm chứ, nhưng không thể được: bọn tớ hạ cánh xuống Roissy sớm lắm. Tớ chỉ đủ thời gian ghé về nhà tắm qua trước khi cửa hàng mở cửa.

– Phải, ít nhất thì cậu không thất nghiệp!

– Tớ là người bán hoa, Jul’ à! Giáng sinh là một trong những mùa tớ bận rộn nhất.

– Cố gắng chợp mắt một chút trên máy bay nhé.

– Được rồi! Mai tớ sẽ gọi cho cậu, Madeline hứa trước khi gác máy.

CHÀNG

– Đừng cố nài nữa, Francesca! Không có chuyện ta gặp nhau đâu!

– Nhưng em chỉ cách anh có hai chục mét thôi, ngay dưới chân cầu thang cuốn…

Điện thoại di động áp vào tai, Jonathan nhíu mày rồi tiến lại gần lan can nhô ra phía trên cầu thang cuốn. Nơi bậc thang cuối cùng, một phụ nữ tóc nâu dáng dấp chẳng khác nào Đức Mẹ đang vừa nói chuyện điện thoại vừa dắt tay một đứa trẻ lọt thỏm trong chiếc áo phao ngắn hơi quá rộng. Tóc buông dài, cô mặc chiếc quần jean cạp trễ, áo phao lông vũ ôm sát, và cặp kính râm gọng to tựa như một chiếc mặt nạ che khuất một phần khuôn mặt cô.

Jonathan hướng về phía con trai mình giơ tay vẫy, cậu bé rụt rè giơ tay vẫy lại.

– Giao Charly cho tôi rồi xéo đi! – Anh giận dữ ra lệnh.

Mỗi lần nhìn thấy vợ cũ, một cơn điên giận pha lẫn đau đớn lại xâm chiếm anh. Một thứ cảm giác mãnh liệt mà anh không thể kiểm soát khiến anh cùng lúc vừa trầm uất vừa hung hãn.

– Anh không thể tiếp tục nói với em bằng giọng như vậy! – Cô chống chế bằng giọng mang chút âm sắc Ý.

– Đừng cho mình cái quyền lên giọng giảng đạo đức với tôi! – Anh vỡ òa. Cô đã lựa chọn nên giờ hãy gánh lấy hậu quả. Cô đã phản bội gia đình mình, Francesca ạ! Cô đã phản bội chúng tôi, Charly và tôi.

– Anh đừng có kéo Charly vào chuyện này!

– Đừng có kéo thằng bé vào chuyện này ư? Trong khi chính nó phải chịu những hệ lụy phiền toái ư? Chính vì những lầm lạc của cô mà mỗi năm thằng bé chỉ được gặp bố nó có vài tuần kia mà!

– Em rất tiếc…

– Còn vụ đi máy bay nữa! Anh không để vợ cũ nói hết câu. Cô có muốn tôi nhắc cô nhớ tại sao Charly lại sợ phải đi máy bay một mình, thế nên tôi buộc phải bay từ đầu này sang đầu kia đất nước vào mỗi kỳ nghỉ ở trường không? Anh cao giọng hỏi.

– Chuyện xảy ra với chúng ta, chỉ là… đời là vậy mà, Jonathan. Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi và không có chuyện một bên là người đàn ông tử tế còn bên kia là ả đàn bà độc ác đâu.

– Thẩm phán không nghĩ thế đâu, anh lưu ý, bỗng chốc cảm thấy chán ngán khi ám chỉ đến cuộc ly hôn được tòa tuyên bố là bắt nguồn từ những lầm lỗi của người vợ cũ.

Vẻ suy tư, Jonathan đưa mắt nhìn đường băng. Mới có 16 giờ 30 nhưng bóng tối chẳng mấy chốc sẽ bao trùm. Trên các đường băng sáng trưng, một hàng dài các máy bay chở khách cỡ lớn đang chờ hiệu lệnh của tháp điều khiển trước khi cất cánh tới Barcelona, Hồng Kông, Sydney, Paris…

– Thôi, nói thế đủ rồi, anh tiếp lời. Đến mùng 3 tháng Một là trường học mở cửa lại, tôi sẽ đưa Charly về trước đó một ngày.

– Nhất trí, Francesca chấp nhận. Còn một điều cuối cùng này: Em đã mua cho thằng bé một chiếc điện thoại di động. Em muốn bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với thằng bé.

– Cô đùa hay sao thế! Quên chuyện đó đi! Anh bùng nổ. Không ai cho trẻ con bảy tuổi dùng di động cả.

– Chuyện đó thì còn phải bàn đã, cô vặn lại.

– Nếu chuyện đó còn phải bàn thì cô đừng có tùy tiện ra quyết định. Có lẽ chúng ta sẽ bàn chuyện này sau, nhưng lúc này thì cô lấy lại thứ đồ chơi công nghệ của cô ngay rồi để thằng bé tới chỗ tôi!

– Đồng ý thôi, cô bình tĩnh nhượng bộ.

Jonathan nghiêng người nhìn qua thành lan can rồi nheo mắt quan sát cảnh Charly đưa trả Francesca một chiếc điện thoại nhỏ sặc sỡ. Rồi cậu bé ôm hôn mẹ, sau đó bước những bước rụt rè về phía cầu thang cuốn.

Jonathan chen lấn qua vài hành khách để lao tới đón con trai.

– Con chào bố.

– Chào cậu bé của bố, anh thốt lên rồi ôm con trai vào lòng.

HỌ

Những ngón tay của Madeline lướt nhanh trên bàn phím. Điện thoại trên tay, cô vừa nhìn lướt các quầy kính trong khu vực bán hàng miễn thuế vừa soạn một tin nhắn trả lời Raphaël. Bạn trai cô đã gửi xong hành lý nhưng lúc này đang xếp hàng để qua cổng an ninh. Trong tin nhắn, Madeline hẹn anh sẽ gặp nhau tại quầy bán đồ uống.

– Bố ơi, con thấy hơi đói. Con muốn ăn một chiếc bánh kẹp được không ạ? Charly lễ phép hỏi ý kiến bố.

Tay đặt lên vai con trai, Jonathan đang rảo bước trên lối đi quanh co bằng thép và kính dẫn tới cửa lên máy bay. Anh ghét các sân bay, đặc biệt là vào thời điểm này trong năm – Giáng sinh và các nhà ga sân bay nhắc anh nhớ tới hoàn cảnh thảm thê hai năm về trước khi anh biết vợ phản bội – nhưng quá đỗi vui mừng được gặp lại Charly, anh bế bổng thằng bé lên.

– Một chiếc bánh kẹp cho chàng trai trẻ này nào, một chiếc thôi! Anh vừa hào hứng thốt lên vừa rẽ đám đông để bước vào quầy bán đồ ăn.

Thiên Môn, quầy bán đồ ăn uống chính của sân bay được bố trí quanh một khoảng sân trong, ở trung tâm là nhiều quầy hàng ẩm thực bày bán đủ loại đặc sản.

Một chiếc bánh phồng sô cô la hay một phần pizza nhỉ? Madeline tự hỏi khi nhìn quanh bàn bày các món tự chọn. Dĩ nhiên, một loại quả nào đó sẽ hợp lý hơn, nhưng bụng cô đang đói ngấu. Cô đặt chiếc bánh ngọt vào khay, rồi vội để lại chỗ cũ gần như ngay tắp lự khi chú dế lương tâm rỉ tai cô lượng calo có trong thứ đồ ăn hấp dẫn đó. Hơi thất vọng cô nhón một quả táo trong giỏ đan bằng cành liễu, gọi một ly trà chanh rồi ra quầy thanh toán.

Bánh mì Ciabatta, sốt Pesto, cà chua dầm, giăm bông Parme và pho mát Mozzarella. Charly chảy nước miếng trước chiếc bánh kẹp kiểu Ý của mình. Từ hồi nhỏ xíu cậu đã được bố dẫn theo đến những căn bếp của nhà hàng, điều ấy mang lại cho cậu sở thích ăn ngon và kích thích nơi cậu trí tò mò với đủ mọi loại mùi vị.

– Con chú ý không làm đổ khay nhé, đồng ý chứ? Jonathan khuyên con trai sau khi trả tiền suất ăn nhẹ của hai bố con.

Cậu bé gật đầu cam kết, chú tâm duy trì thế cân bằng mong manh giữa chiếc bánh kẹp và chai nước trên khay.

Quầy hàng đông nghẹt người. Căn phòng hình ovan khuôn dọc theo một bức tường kính trông thẳng ra các đường băng.

– Ta ngồi đâu hả bố? Charly hỏi, mất phương hướng giữa đám đông du khách.

Jonathan nhìn chằm chặp đám đông ồn ã đang chen lấn giữa các hàng ghế bằng ánh mắt đầy lo ngại. Rõ ràng là số thực khách đông hơn số ghế còn trống. Thế rồi, như có phép mầu, một chiếc bàn trống hiện lên gần khung cửa kính rộng.

– Thẳng hướng Đông, cậu nhóc thủy thủ! Anh thông báo và nháy mắt với con trai.

Trong lúc anh rảo bước, điện thoại của anh réo vang giữa mớ âm thanh inh ỏi. Jonathan lưỡng lự chưa muốn nhận cuộc gọi. Mặc dù đang tay xách nách mang – túi hành lý gắn bánh xe ở một tay, tay kia cầm khay đồ ăn – anh vẫn cố lấy máy di động ra khỏi túi áo vest, nhưng…

Hỗn độn ồn ào kinh khủng! Madeline phát bực khi nhìn thấy đám đông du khách đang đổ dồn vào nhà hàng ăn. Cô, kẻ đang nuôi hy vọng có được khoảnh khắc thư thái trước chuyến bay, thậm chí còn không thể tìm ra một cái bàn trống để ngồi xuống!

Ái! Cô cố nén để khỏi hét lên khi một con bé mặt mũi trâng tráo giẫm xéo lên chân cô mà không hề có một lời xin lỗi.

Oắt con đáng ghét, cô bực bội nghĩ đồng thời nhìn con bé bằng ánh mắt nghiêm khắc, con bé liền đáp trả bằng cách lén chĩa ngón tay giữa lên, ý nghĩa của hành động ấy thì đã quá rõ.

Madeline thậm chí chẳng kịp nghĩ ngợi lâu trước hành động thù nghịch này. Cô vừa nhìn thấy một cái bàn trống ngay sát ô cửa kính rộng. Cô vội rảo bước vì sợ sẽ để vuột mất vị trí ngồi quý giá đó. Cô chỉ còn cách đích ba mét thì thấy điện thoại di động rung bần bật trong túi.

Chẳng đúng lúc tẹo nào!

Thoạt tiên cô quyết định không nhấc máy nhưng rồi lại đổi ý: chắc trăm phần trăm là Raphaël đang tìm cô. Cô vụng về bê chiếc khay bằng một tay – “khỉ thật, cái khay đồ uống này nặng chết đi được!” – trong lúc lục túi để moi chiếc điện thoại đang nằm lẫn lộn giữa chùm chìa khóa to tướng, cuốn sổ ghi nhớ và cuốn tiểu thuyết đang đọc dở. Cô đang vặn vẹo người để ấn nút nhận cuộc gọi và đưa điện thoại áp lên tai thì bỗng…

Madeline và Jonathan đâm sầm vào nhau. Tách trà, táo, sandwich, chai Coca, ly rượu vang, tất tật bay vèo lên không trung trước khi hạ cánh xuống mặt đất.

Bị sốc, cả Charly cũng buông rơi khay đồ ăn đang bê trên tay rồi bật khóc nức nở.

– Ngu không để đâu cho hết! Jonathan vừa càu nhàu vừa khó nhọc đứng dậy.

– Không còn biết nhìn xem mình đang đặt chân ở đâu nữa hả!

Anh hét lên.

– Đồ u mê ngây dại! Madeline nổi cáu ngay khi đã hoàn hồn.

– Ra thế! Lại còn là lỗi của tôi nữa đấy? Không cần đổi vai như vậy đâu anh bạn!

Cô quyết đối đầu với anh trước khi nhặt lại điện thoại di động, túi xách và chùm chìa khóa vương vãi trên mặt đất.

Jonathan quay sang trấn an con trai, nhặt lại chiếc sandwich vốn được bọc một lớp giấy ni lông, chai nước cùng điện thoại di động.

– Tôi nhìn thấy cái bàn này trước nhé! Anh phẫn nộ. Hai bố con tôi gần như đã ngồi xuống thì bỗng đâu cô lao phăm phăm đến như tuyết lở mà thậm chí còn không…

– Anh đùa chắc? Tôi phát hiện ra cái bàn này trước anh nhiều!

Cơn giận của cô gái làm âm sắc giọng Anh nãy giờ không thể nhận thấy lộ ra rõ nét.

– Nói gì thì nói, cô chỉ có một mình trong khi tôi đang dắt theo một đứa bé.

– Lý do hay hớm nhỉ! Tôi chẳng hiểu tại sao việc dẫn theo một đứa bé lại cho anh cái quyền nhảy xổ vào tôi và làm bẩn áo sơ mi của tôi! Cô không hài lòng chút nào khi phát hiện ra vết rượu vang dây trên ngực áo.

Chút bối rối, Jonathan lắc đầu rồi ngước mắt nhìn lên. Anh toan mở miệng phản đối nhưng Madeline đã nhanh miệng nói trước:

– Mà trước hết, tôi cũng không đi một mình nhé! Cô khẳng định chắc nịch khi thoáng thấy Raphaël.

Jonathan nhún vai rồi cầm tay Charly.

– Đi nào, bố con mình đi chỗ khác thôi. Cô ả vụng về tội nghiệp…

Anh thốt lên rồi rời khỏi quầy hàng.

Chuyến bay Delta 4565 rời New York tới San Francisco lúc 17h. Vui mừng vì được gặp lại con trai, Jonathan dường như không nhận thấy sự trôi qua của thời gian. Từ khi bố mẹ chia tay nhau, Charly mắc phải chứng sợ máy bay. Thằng bé không thể đi máy bay một mình, và cũng không thể ngủ nổi khi đang ở trên máy bay. Vậy nên hai bố con họ dành bảy tiếng hành trình để kể cho nhau nghe những giai thoại, những câu chuyện cười và xem đến lần thứ hai mươi từ đầu tới cuối bộ phim Cô tiểu thư và gã lang thang trên màn hình máy tính xách tay, trong khi khoái trá thưởng thức những hũ kem Häagen-Dazs nhỏ lạnh cóng môi. Loại đồ ngọt này thường dành cho khách hạng thương gia nhưng một cô tiếp viên sáng ý, hết sức có cảm tình với vẻ mặt của Charly và thái độ vụng về đầy duyên dáng của bố cậu bé, đã tự cho phép mình vi phạm quy tắc ấy.

(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Chuyến bay Air France 29 rời sân bay JFK lúc 17h30. Ngả người vào chiếc ghế êm ái và tiện nghi của khoang hạng thương gia – “rõ ràng là Raphaël thu xếp mọi chuyện rất ổn thỏa” – Madeline bật máy ảnh lên xem lại những bức hình trong chuyến du lịch của họ tới New York. Kề bên nhau, hai kẻ đang yêu sung sướng điểm lại những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của một chuyến đi mang hơi hướm tuần trăng mật. Rồi Raphaël thiu thiu ngủ trong khi Madeline mải miết xem không biết bao nhiêu lần The Shop Around the Corner, vở hài kịch cũ của Lubitsch từ danh sách video tự chọn.

Nhờ chênh lệch múi giờ nên thậm chí còn chưa tới 21h khi máy bay chở Jonathan hạ cánh xuống San Francisco.

Trút bỏ được nỗi bồn chồn cố hữu, Charly ngủ thiếp trên tay bố khi vừa rời khỏi máy bay.

Trong sảnh đến của sân bay, Jonathan đứng chờ anh bạn Marcus, người hùn vốn với anh mở một quán bia nhỏ kiểu Pháp giữa khu North Beach. Marcus đã hứa sẽ lái xe tới sân bay đón hai bố con anh. Anh kiễng chân lên để nhìn bao quát khắp đám đông.

– Hắn mà đúng giờ thì mình mới choáng chứ! Anh gắt gỏng.

Cam chịu chấp nhận giả thiết đó, anh quyết định kiểm tra điện thoại xem có tin nhắn nào không. Ngay khi anh tắt chế độ “máy bay”, một tin nhắn dài ngoằng lập tức xuất hiện trên màn hình:

“Chào mừng tới Paris, bạn thân mến! Tớ hy vọng cậu đã tranh thủ nghỉ ngơi trên máy bay và Raphaël không ngáy quá to 🙂 Cho tớ xin lỗi chuyện ban nãy nhé: Tớ vui vì cậu kết hôn và vì cậu đã tìm được người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho cậu. Tớ hứa sẽ làm hết khả năng để hoàn thành nghiêm túc và trọng thể vai trò phù dâu của mình! Bạn thân trọn kiếp của cậu, Juliane.”

Trò đùa này là gì vậy? Anh thầm nghĩ khi đọc lại tin nhắn. Một trò gàn dở của Marcus chăng? Anh tin như thế mất vài giây, cho đến khi kịp xem xét lại chiếc điện thoại đang cầm trên tay: Cùng mẫu máy, cùng màu sắc, nhưng… đây không phải điện thoại của anh! Một cú liếc nhanh qua ứng dụng thư điện tử cho phép anh phát hiện danh tính của chủ nhân thực sự: một cô Madeline Greene nào đó sống tại Paris.

Khốn nạn! Anh lầm bầm. Điện thoại của cô ả đầu đất gặp ở sân bay JFK đây mà!

Madeline nhìn đồng hồ đeo tay và cố nén cơn ngáp. Sáu rưỡi sáng. Chuyến bay chỉ kéo dài hơn bảy tiếng một chút nhưng vì chênh lệch múi giờ, đã là sáng thứ bảy khi máy bay hạ cánh xuống. Sân bay Roissy đang thức dậy với nhịp điệu gấp gáp. Giống như ở New York, những du khách đi nghỉ dịp Giáng sinh đã chiếm lĩnh sân bay dù cho giờ vẫn là sáng sớm.

– Em chắc chắn muốn đi làm hôm nay chứ? Raphaël hỏi khi đứng đợi trước băng chuyền trả hành lý.

– Dĩ nhiên rồi, anh yêu! Cô nói rồi bật điện thoại để kiểm tra hòm thư. Em cá với anh là đã có rất nhiều đơn hàng đang chờ em rồi đấy.

Cô nghe hộp thư thoại trước tiên, một giọng lè nhè ngái ngủ hoàn toàn xa lạ với cô để lại một tin nhắn:

“Chào Jon’, Marcus đây. Ờ… tớ gặp chút rắc rối với chiếc 4L rồi: nó bị rò dầu kiểu… Thôi, tớ sẽ giải thích với cậu sau. Tóm lại là tớ sẽ tới muộn một lúc. Xin lỗi nhé…”

Vậy gã khờ khạo này là ai mới được chứ? Cô vừa nói vừa ngắt máy. Ai đó đã bấm nhầm số chăng? Hừm…

Lòng đầy nghi hoặc, cô quan sát thật kỹ chiếc điện thoại. Cùng một nhãn hiệu, cùng mẫu máy… nhưng đây không phải máy của cô.

– Khốn kiếp! Cô buột miệng thành tiếng. Đây là điện thoại của thằng cha dở hơi ở sân bay!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.