Trong quán bar không quá náo nhiệt, bài nhạc không lời êm ả vang lên. Một ly rượu lạnh sóng sánh màu hổ phách đưa lên uống cạn, nhâm nhi chút hoa quả ngon lành, tận hưởng bài nhạc thanh bình.
Những người đến đây không ưa chuộng quán bar sôi động, họ chỉ muốn tìm bình yên ở chốn hoa lệ.
Một cô gái với thân hình mảnh khảnh ngồi ở quầy bar, cô ăn vận không quá hở hang. Váy hai dây màu đen dài đến đầu gối, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len, mang chút quyến rũ lại vô cùng ngọt ngào.
Trái với bản nhạc bình yên, cô gái không hề có tâm trạng để tận hưởng nó.
Rượu rót đến đâu, cô uống cạn đến đó. Đôi mắt mang chút buồn bã và đầy tâm sự.
Chẳng biết cô đang phiền muộn về vấn đề gì, nhưng gương mặt nén khóc đó khién cho ai nấy đều đau lòng khi nhìn thấy.
Hôm nay ở trong bữa tiệc được tổ chức tại nhà của lão phu nhân nhà họ Lục, cô bóng gió đá xoáy vào cháu dâu nhà họ, vốn tưởng sẽ khiến cô ấy bẽ mặt, ai ngờ đâu người trở thành trò cười lại là chính mình.
Ha! Có buồn cười không cơ chứ?
Cô và Lục Nghiên Dương quen biết nhau từ nhỏ, nếu kết hôn với hắn thì cuộc sống sau này sẽ không còn chật vật nữa.
Mẹ của Lục Nghiên Dương lại ra sức tác hợp, dù hắn đã có vợ.
Cô chính là tiểu thư của nhà họ Lý, Lý Uyên.
So với người con dâu của nhà họ Lục gia đình phá sản kia thì cô đương nhiên chiếm ưu thế hơn.
Nghĩ đến đây, Lý Uyên cầm ly rượu rồi uống cạn, cô lẩm nhẩm:
“ Sao phải dồn tôi vào đường cùng chứ? Phá hoại gia đình nhà người khác … nếu muốn thì sao không tự làm đi?”.