Cuộc Sống 12 Chòm Sao

Chương 35: Chương 35



– Cảm ơn cậu! – Thiên Yết ấm áp hơn khi lúc nãy gặp được vị cứu tinh Nhân Mã.
Nhân Mã đống cửa phòng lại, anh mỉm cười thở hỏn hển. Sau năm phút bình tĩnh lại, Nhân Mã mới nói:
– May quá! Đang định đi mua đồ ăn và tìm cậu đó.
– Tìm tớ? – Thiên Yết tròn mắt
Nhân Mã kéo cô lại chiếc ghế gần cửa sổ. Anh kéo tấm rèm to kia ra.
Ngoài kia lung linh làm sao. Bóng bay đầy màu sắc được bôi chất “phát quang” đang tỏa sáng ngoài kia. Thiên Yết thích thú:

– Ở tầng 9 này sao cậu có thể làm được như thế hả Nhân Mã? Đẹp quá!
Nhân Mã cúi sát thì thầm hai chữ “Bí mật” vào tai của cô. Thiên Yết cứ đờ cả người ra nhìn ngoài kia.
Sau khung cửa sổ là những quả bóng bay hình trái tim đang rung lên trong ánh trăng sáng mơ hồ huyền ảo.
Bỗng “Bùm!!” 11 quả bóng ngoài kia cùng nổ. Từ trên cửa kính rơi xuống một tấm rèm màu trắng được khắc chữ: “Thiên Yết! Tớ đã hiểu được tình cảm của cậu… Tớ tin một lúc nào đó trái tim của tớ sẽ thuộc về cậu… Tớ tin chắc chắn rằng con tim không còn bóng hình của Song Tử nữa… Nhưng nó chưa thể mang bóng hình của cậu ngay được… Vậy cậu tán tớ được không Thiên Yết?”
Đúng lúc đó… Nhân Mã vòng tay qua ôm cổ Thiên Yết. Thiên Yết đứng hình nhìn tấm rèm được sơn chữ đó. Thiên Yết lạnh lùng:
– Chả lẽ trái tim của cậu lại dễ thay đổi như thế?

– Tớ không biết… trái tim cậu còn thích tớ không… Nhưng lần đầu tiên gặp cậu tớ đã thấy cậu rất đặc biệt. Cho đến lần đầu tiên cậu thấy tớ say… tớ cũng đã cảm thấy hối lỗi. Tớ sợ… hình như tớ sợ mất cậu!
Thiên Yết cứng đờ người trước câu đó. Rồi cô mỉm cười:
– Nhân Mã… dù cậu có hóa thành tro tớ cũng yêu cậu… Tớ sẵn sàng chịu thiệt chỉ vì yêu cậu. Miễn cậu đừng bước vào trái tim tớ, dày vò nó và bước ra để nó vỡ nát.
– Tớ hứa… sẽ không làm cậu đau… Cậu hãy cho tớ thời gian!? Nhưng cậu tán tớ nhé…
– Bắt đầu từ mai tớ sẽ tán cậu!
Thiên Yết mỉm cười rồi nắm chặt lấy tay của Nhân Mã. Cô vui quá nên cất tiếng hát thành lời. Lời bài hát trong trẻo nhưng trầm và lạnh đến lạ thường. Nó đưa Nhân Mã vào giấc ngủ trong lòng Thiên Yết.
Anh bừng tỉnh khi nghe thấy câu: “Em yêu anh! Yêu anh hơn cả anh yêu em… Dù có đau thì vẫn yêu em… Vì em ngốc nhưng cũng vì em yêu anh!”
Giây phút ấy cứ như dừng lại khi Yết hát xong bài đó. Giọng cô lạnh buốt nhưng lại tràn đầy tình cảm… Nhân Mã hiểu… Chưa bao giờ anh thấy thương cô như thế này. Anh tự trách mình sao lại làm cô đau khổ như vậy…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.