Thiên Yết trầm ngâm nhìn Nhân Mã ngủ. Cứ như vậy thời gian cứ trôi mãi không dừng vậy. Cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cô quay lại nhìn tấm rèm to vô cùng đang khắc tên cô kia, chốc chốc lại mỉm cười. Rồi cô chợt hiểu… cô vẫn chưa cảm nhận được hết sự ấm áp từ trái tim của Nhân Mã.
– Thiên Yết! – Giọng Nhân Mã có vẻ hơi trầm – Chả lẽ sau một đêm nhìn tấm rèm đó mà cậu lại quên mất tình cảm cậu dành cho tớ?
Thiên Yết ngập ngừng giây lát rồi tiến lên gần chỗ Nhân Mã và cười với một nụ cười vô cùng nguy hiểm… ấy vậy mà ánh mắt cô vẫn buồn vu vơ. Bàn tay tinh nghịch của cô vuốt dọc từ cổ đến bụng của Nhân Mã khiến anh rùng mình. Cô mỉm cười tinh ngái, nụ cười ngọt đến chết người:
– Người cậu yêu đích thực vẫn là Song Tử phải không?
– Không! Nhưng Song Tử vẫn là người tớ đã từng yêu.
Thiên Yết cúi xuống hôn anh. Một nụ hôn tràn đầy tình yêu và sự ngọt ngào. Nó cháy bỏng bờ môi Nhân Mã nhưng nó lại hiền hòa quyến rũ cái bờ môi lạnh lùng kia.
Nhân Mã sừng người trước nụ hôn mặn chát của Thiên Yết. Khóe mắt anh cay cay. Hóa ra… anh vẫn còn yêu Song Tử rất nhiều…
Hai bờ môi chạm vào nhau nhưng trái tim họ liệu đến bao giờ mới chạm được đến nhau?