Thiên Yết với Nhân Mã cứ đứng đó ngại ngùng nhìn nhau mà chả dám hé răng mở lời rủ đi về. Bỗng sau lưng vang lên giọng thân thuộc:
– Tôi vẫn được tranh Thiên Yết với cậu chứ Nhân Mã?
Cả hai giật mình quay lại khi nhận ra anh ta là Tử Minh. Lại là cái ánh mắt có phần điên dại làm họ sởn lạnh.
Thiên Yết nhăn mặt cắn môi:
– Anh muốn gì?
Tử Minh nhếch mép cười:
– Nói vui thôi!
Giọng nói ấy nghiêm túc và lạnh đến mức khiến Nhân Mã toát mồ hôi hột. Tử Minh hơi cau mày lại rồi thả lỏng mỉm cười:
– À! Đơn giản là vì tôi không muốn ích kỉ thêm nữa. Thiên Yết à… chuyện lần trước chỉ là đùa thôi!
Thiên Yết mặt mũi bỗng tối sầm lại, cô nhìn Tử Minh với một ánh mắt khác lạ. Tử Minh nín thở rồi nói tiếp:
– Gia đình của em vẫn còn sống. Họ đang ở một khu biệt thự. Bấy lâu nay… họ nhờ anh thử xem em còn giận họ vì đã giả vờ như mình không còn nữa không.
– Anh… nói sao? – Giọng Thiên Yết gần như lạc hẳn đi…
– Đây là địa chỉ nhà em! – Tử Minh đưa cho Thiên Yết một tờ giấy – Em đừng sống ở đó nữa. Về với ba mẹ em đi!
Thiên Yết không nói gì cả, người cô tê cứng lại và sắc mặt thì cũng kém hẳn đi. Tử Minh thì thầm điều gì đó vào tai Nhân Mã rồi anh đội mưa đi về.
Nhân Mã nhìn Thiên Yết rồi tâm trạng anh như đóng băng này. Một sức mạnh nào đó cho tiến lại gần cô, ôm lấy cô:
– Cậu…
– Tớ… vui quá Nhân Mã ạ! Tớ… vẫn còn có người thân. Nhưng sao họ lại!
Nhân Mã không nói gì cả. Từng giọt nước mắt mặn đắng của Thiên Yết cứ thế lăn dài trên má cô rồi rơi xuống áo anh.
Anh càng siết chặt cô hơn, anh hôn nhẹ lên một đôi môi cô như một lần chuyền hơi ấm cho cô.
Anh thì thầm vào tai cô:
– Thiên Yết cuối cùng thì cậu cũng dập tắt cái ngọn lửa luôn cháy lên trong tớ khi tớ nghĩ đến Song Tử. Giờ trong mắt tớ chỉ có cậu thôi…
Thiên Yết vừa vui vừa lo lắng nhưng giờ thì không phải lúc cho cô tiếp tục suy nghĩ về tương lai nữa rồi. Cô yêu Nhân Mã. Cô yêu cái hiện tại mà cô đang có! Thiên Yết vòng tay lên, siết chặt lấy Nhân Mã… cô mỉm cười mãn nguyện.
Xa xa kia vẫn là ánh mắt ngấn lệ với nước mưa nhìn hai người họ. Sư Tử khẽ chạy lại ôm lấy anh:
– Tử Minh à… – Sử Tử khóc nức lên
– Cảm ơn em… đã cho anh biết! Lừa dối người khác như thế nào!
Anh quay lại, hôn lên trán của Sư Tử một cái thật lâu như một lời chào tạm biệt. Rồi anh quay đi, bước thật nhanh.
Sư Tử cắn chặt môi kìm lại tiếng khóc của mình. Cuối cùng thì cô cũng hiểu ra tất cả. Tình cảm của cô với Tử Minh và Ma Kết vốn không phải là thật…. chỉ là sự ích kỉ của bản thân…
Trái tim Cự Giải như đang bị hàng ngàn mũi kim đâm vào. Tê tái và nhuốm máu khi nhìn người mình yêu thương đang đau mà mình lại hoàn toàn vô dụng.