Hạnh phúc đa đến họ chưa nhỉ? À… đang đi ngang qua Xử Nữ và Bảo Bình.
Trên con phố đông lạnh lẽo về đêm, thưa thớt người qua lại. Chiếc khăn quàng cổ tình yêu đang riềng xích hai con người với nhau.
Bảo Bình bĩu môi:
– Ấm không? Hì hì… chiếc khăn tớ tự đan đó!
Xử Nữ châm chọc:
– Có nhưng cậu nặng quá đi à!
Bảo Bình bĩu môi:
– Nặng đâu mà nặng… có mà cậu yếu quá ý!
– Ơ hay… từ nãy cõng cậu cũng được tầm một tiếng rồi đó. Còn ma nào khỏe hơn nữa.
Bảo Bình cười ngượng, lẩm bẩm nói lời xin lỗi. Cô gục đầu vào vai Xử Nữ:
– Xử Nữ của tớ ơi!
– Sao hả…
Xử Nữ quay lại, chưa kịp nói hết câu thì anh ngỡ ngàng đứng yên tại chỗ. Bảo Bình nhnah nhẹn đã “lợi dụng” thời cơ hôn anh làm Xử Nữ thoáng đỏ mặt.
Với Xử Nữ thì nụ hôn này ngọt ngào hơn cả lúc anh hôn lén cô.
Được khá lâu thì dừng lại, Bảo Bình thở phào nhẹ nhõm:
– Xử Nữ à… Chúng mình yêu nhau đi!
Xử Nữ vẫn đang trong trạng thái lâng lâng của nụ hôn kia. Điệu bộ đó làm Bảo Bình phì cười, nheo má anh một cái.
Xử Nữ như tỉnh lại:
– Hả?
Bảo Nhi cười khúc khích hét lớn:
– XỬ KHI!! HÃY LÀM NGƯỜI YÊU CỦA TỚ NHÉ… VÀ LÀM CẢ NGƯỜI TỚ YÊU SUỐT ĐỜI NÀY!
Xử Nữ đứng hình. Nếu không phải cõng Bảo Bình chắc anh đã nhảy cẫng lên vui sướng.
Nhưng Xử Nữ nhanh chóng bình tĩnh lại:
– Chúng mình yêu nhau sẵn rồi mà!
– …. Để tớ nói lại: CHÚNG MÌNH YÊU NHAU NHÉ!
Sau câu nói đó, Bảo Bình chả ngần ngại, ôm chặt Xử Nữ và hôn lên môi anh. Ấm lắm!