Kim Ngưu nằm lên đùi Song Ngư, bàn tay anh đan siết vào bàn tay của cô. Anh mỉm cười nhìn ánh mắt của Song Ngư:
– Vợ ơi… Anh yêu em!
*Cốp!* Giọng Bảo Bình vang lên:
– Cấm hai người diễn phim tình cảm nghen! Không nhìn thấy chồng tương lai tôi đang nằm liệt giường hả?
Song Ngư phì cười:
– Haha không biết Xử Nữ mà nghe câu đấy thì mặt sẽ thành quả gấc chín đến chừng nào!
Song Ngư chui vào lòng Kim Ngưu ngồi đó nũng nịu. Còn Bảo Bình mặt xanh lại quay lưng đi:
– Hứ! Không thèm xem phim tình cảm của hai người nữa!
Song Ngư vuốt mái tóc của Kim Ngưu:
– Cậu là gì trong trái tim tớ thế Kim Ngưu?
– Là người cậu đang yêu sẽ yêu và mãi yêu có được không?
– Nếu tớ không làm được thì sao?
Song Ngư dụi mặt vào ngực của Kim Ngưu nũng nịu. Kim Ngưu cười khẽ xoa đầu cô:
– Dù cậu có không làm được thì tớ vẫn sẽ mãi yêu cậu. Dù chỉ có một mình tớ yêu cậu là được.
Song Ngư nước mắt long tròng ngửng mặt nhìn Kim Ngưu. Hơi ấm của Kim Ngưu làm Song Ngư mộng mị, cô càng siết chặt lấy anh hơi. Đôi môi họ tưởng chừng như sắp chạm đến nhau thì…
*Reng!!*
– Alo! – Kim Ngưu nhanh chóng rút chiếc điện thoại ra nghe.
Anh chỉ gật đầu rồi mặt bỗng cau lại…
Khi chiếc điện thoại cúp xuống thì Kim Ngưu hôn lên trán của Song Ngư:
– Có chuyện gấp tớ phải trở về công ty!
– Nhưng đằng nào cũng sắp về rồi mà…
– Chuyện này gấp lắm!
Nói rồi Kim Ngưu đặt Song Ngư xuống. Khi anh đứng ra khỏi lều thì một chiếc xe đen chạy đến thật nhanh. Kim Ngưu chui vào xe và mất hút trong ánh mắt của Song Ngư. Đôi mắt Song Ngư chợt có vẻ lo lắng…