Bỏ lại phiền não, Hạo Thiên lúc này cũng không có đi theo Diệp Ngân trở về lều.
Không phải trò đùa, đồ ăn tốt như thế tìm đến, như thế nào có thể như vậy buông tha cho bọn lươn chứ.
Lươn thường thích ở nơi đất thịt pha sét, đất bùn.
Màu sắc của lươn biến đổi theo môi trường sống.
Hang lươn lớn hay nhỏ tùy theo kích cỡ của lươn, chỗ ở thường có nhiều ngõ ngách, hang của lươn cũng luôn không cố định.
Khi gặp người bắt, lươn có thể tháo chạy rất nhanh xuyên qua cả lớp đất tương đối cứng.
Lươn sẽ ở thường chọn những vùng đất nhão bùn mà làm hang, Hạo Thiên cứ thông qua đặc tính của lươn mà mò dọc hai bên, không mất nhiều thời gian bới bùn, hắn liền phát hiện ra một vài hang lươn.
Nhờ vào kinh nghiệm (thực ra là nhờ hệ thống), hắn dùng những hòn đá to chặn các cửa hang lại, chỉ chừa ra một cửa hang.
Vài phút sau, Hạo Thiên sau khi chặn hang xong, hắn dùng một mớ cỏ gần đó, vo lại thành sợi dây cỏ dài.
Hắn không thò tay vào bắt ngay là vì sợ trong hang không phải lươn mà là rắn, nên phải làm một sợi dây câu lươn.
Làm xong, hắn luồn sợi dây vào hang.
Một lúc sau, cảm giác được có cái gì đó đang lôi sợi dây, Hạo Thiên hiểu ngay, đây là lươn chứ còn gì nữa.
Nguyên nhân rất đơn giản, có con rắn nào mà đi ăn cỏ, chỉ có lươn mới có thể thôi.
Hạo Thiên trực tiếp dùng tay đào sâu vào hang lươn, chẳng mắc bao lâu hắn lôi ra một con lươn dài và mập cũng không kém con lươn lúc trước.
Dùng biện pháp này, một tiếng sau Hạo Thiên lại bắt thêm được một con lươn, vốn định bắt thêm nhiều chút, nhưng mò mẫm cũng gần cả tiếng mà không tìm thêm được con nào, có lẽ khu vực này cũng chả còn con lươn nào nữa.
Xem ra Hạo Thiên phải quay trở lại lều, hắn ra giữa suối tắm rửa cho sạch sẽ rồi trở lại lều.
“Ten…!tèn…!Xem đây là gì nào!” Hạo Thiên khoe thành quả hắn khổ công bắt được với Diệp Ngân.
“Anh lại bắt thêm được hai con nữa à! Hôm nay được bữa ăn ngon rồi! Hi!” Diệp Ngân vui mừng đáp.
Hạo Thiên lấy một ít xả, làm sạch rồi cắt nhỏ ra.
Còn lươn thì xử lí sạch sẽ rồi cũng chia ra thành nhiều đoạn.
Lươn cũng không khó xử lý, chỉ cần cắt bỏ phần đầu, mổ bụng rồi lấy nội tạng ra là xong, phần đầu và nội tạng, Hạo Thiên dùng để làm mồi bẫy cá.
Nguyên liệu đã có, đặt miếng đá lên đống lửa rồi đặt lươn cùng xả lên.
Chẳng mất bao lâu (thực ra là mất gần một tiếng đồng hồ), mùi thơm từ lươn bốc lên thơm lừng.
Cuối cùng thì họ cũng có bữa ăn ngon.
Thực ra ba con lươn là quá nhiều cho hai người họ, Hạo Thiên làm một cái xào nho nhỏ đặt trên đống lửa, gác hai con lươn còn lại lên trên.
Hóa ra là hắn muốn làm lươn xông khói để trữ cho hôm sau nếu không tìm thấy gì ăn có thể dùng đở.
Ở một bên nhàn rỗi, Diệp Ngân đột nhiên hỏi: “Không có chuyện gì để ta làm sao?”
Hạo Thiên vẫn luôn bận việc, chính mình lại như vậy ngồi một chỗ còn nhiều lần đưa hắn vào rắc rồi, Diệp Ngân thật sự có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy.
Mấy hôm nay đều có việc làm mà hôm nay lại không làm được gì nên cô có chút ngại ngùng.
Trên thực tế, Hạo Thiên cũng có nghĩ tới, muốn Diệp Ngân làm một cái gì đó, nhưng suy nghĩ đến trạng thái của cô nàng khi thất vọng về chuyện đội cứu hộ nên Hạo Thiên có chút băn khoăn.
Đem lại một đống vỏ cây, Hạo Thiên đối diện Diệp Ngân vẫy vẫy tay, nói: “Cô lại đây, cô biết bện dây thừng mà đúng không? Cô phụ trách đem vỏ cây toàn bộ bện thành dây thừng.
Hôm nay chúng ta sẽ cố định lại căn lều cho chắc chắn.”
Mùa xuân là mùa sẽ có mưa, tuy rằng suốt mấy hôm nay không có mưa, nhưng Hạo Thiên vẫn luôn lo lắng, phải biết rằng, hiện tại lều của bọn họ cũng không có sức phòng hộ kiên cố, một khi trời mưa bọn họ sẽ tắm mưa liên tục.
Cho nên, vì để tránh bị ướt mưa, bọn họ cần phải nhân dịp thời tiết tốt lúc này mà hoàn thiện lều.
Hiện tại bọn họ đã có nước có thức ăn nên hiện tại việc cấp bách nhất là hoàn thiện lều, không phải lúc này thì không còn lúc nào hơn nữa.
Dây thừng là một trong những công cụ thô sơ nhất có từ ngàn xưa và vẫn được sử dụng rộng rãi trong ngày nay.
Chỉ cần nhìn qua bạn cũng biết để làm được một sợi dây thừng chất lượng không phải chuyện đơn giản vì mỗi sợi dây có vô vàn lớp dây nhỏ quyện vào nhau.
Làm dây thừng bình thường đã rất khó, làm dây thừng bằng vỏ cây – loại dây mà các chiến binh Viking hùng mạnh đã sử dụng để gây nên bao nổi khiếp sợ, còn khó hơn rất nhiều.
Đầu tiên, người thợ phải tìm được những cây gỗ tốt, có sức bền cao, dẻo dai.
Sau đó, họ cần phải tước lấy lớp vỏ, nơi căn tràn nhựa sống của cây.
Và tiếp theo nữa, những lớp vỏ cây đạt chuẩn sẽ được đem ngâm nước biển ròng rã từ 3 đến 4 tháng.
Sau quá trình ngâm, vỏ cây sẽ tách ra thành từng lớp nhỏ, mềm và rất chắc chắn.
Sau đó, chúng sẽ được phơi khô và tết lại với nhau.
Quá trình này cũng không phải đơn giản.
Những lớp vỏ cây nhỏ sẽ được tết lại vào nhau, tạo thành một sợi dây to, rồi sau đó người thợ sẽ quấn sợi dây này lại làm hai theo kiểu xoắn ốc, tiếp theo, người thợ quấn thêm một lần nữa, tổng cộng chúng ta sẽ có 3 vòng dây nhỏ trong một sơi dây thừng lớn.
Điểm đáng giá nhất của loại dây thừng bằng gỗ này chính là chúng hoàn toàn chống nước, và có thời gian sử dụng rất lâu so với nhiều loại vật liệu làm dây khác.
Đó chính là lý do mà người Viking, vốn nổi danh với những trận chiến trên biển, đã chọn đây là loại dây xứng đáng để họ sử dụng.
Cũng dựa theo cách làm trên mà bọn họ bện dây, tuy nhiên do thời gian gấp rút nên bọn họ không thể làm như vậy.
Bọn họ dùng hòn đá đập vào miếng vỏ cây cho dập ra rồi xé ra thành sợi, đem đi phơi khô rồi bện lại là thành dây thừng, cũng khá chắc chắn.
Cũng mất một lúc thời gian, cũng đã đến trưa Hạo Thiên cầm chiếc rìu đá đi chặt một ít củi và một ít cây để dựng bên mặt lều còn lại.
Chặt cây bằng đá mất khá nhiều sức và thời gian còn ảnh hưởng đến tay.
Giờ có rìu đá hiệu suất công việc được nâng cao, gỗ cũng chặt được nhiều hơn.
Mất cả nữa ngày đốn cây, màn đêm dần buông xuống.
Thấy trời cũng đã sập tối, Hạo Thiên cầm trong tay cây rìu đá ném sang một bên, ngồi xuống ngay tại chỗ, xoa bóp cánh tay của chính mình, tuy rằng có rìu đá, nhưng thời gian dài chặt cây thì tay và vai cũng có chút đau nhức.
Trở lại bên này, Diệp Ngân vẫn như cũ cặm cụi bện dây thừng, so sánh với Hạo Thiên, nàng hôm nay thành quả cũng không kém, bện gần 10 mét dây thừng.
Trước khi về lều, Hạo Thiên chặt một ít chuối cây về làm món ăn lót dạ, và cắt không ít lá chuối về củng cố lều.
Ở phía xa xa, bóng dáng gần kề, Diệp Ngân cũng ý thức được Hạo Thiên đã về, vội vàng khoe: “ Thấy tôi giỏi không? Chỗ này cũng gần 10 mét đấy!”
“Rất tốt! Chỗ này cũng dư dã để làm lều rồi!” Hạo Thiên cảm thán.
Trời cũng đã tối, bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt cho bữa ăn tối, chuối cây với thịt lươn nướng..