Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 138: 138: Cuộc Chiến Nổ Ra Và Cái Kết



Ngày hôm sau, vẫn như cũ, Hạo Thiên chia tộc nhân Hera làm ba đội như cũ nhưng có phần thay đổi công việc và những người trong đó.

Đội của Hạo Thiên sẽ phụ trách chặt cây xung quanh nơi trú ẩn và mở rộng chỗ này.

Nhóm của Trúc Diệp Thanh thì đi nhặt vỏ sò và lấy cát biển, phía Diệp Ngân thì cùng với Hắc Hắc và hổ răng kiếm đi thu hoạch trái cây, nói chung là nông sản.

Một ngày bình yên cũng trôi qua.

“Hôm nay chúng ta xây nhà nào!” Hạo Thiên hưng phấn kêu to.

Mất một ngày để nung gạch thì Hạo Thiên cũng đã có không ít gạch để xây nhà.

Dùng vỏ sò đập nhuyễn nung nóng rồi trộn với cát biển sau đó pha với nước là có vữa để xây tường.

……
Cứ như thế một thời gian dài nữa trôi qua, hiện tại cũng đã là đầu tháng một, vào giữa mùa đông lạnh giá, tuyết đã rơi rất nhiều.

Màn sương trắng đã tan đi không ít, đường đi nhìn cũng rõ ràng hơn.

Sau một thời gian như vậy thì Hạo Thiên cùng các tộc nhân đã dự trữ được không ít thức ăn, sắt cũng đã tìm thấy rất nhiều khi đào sâu vào lớp vỏ của núi lửa.

Cơ bản mọi thứ đều đã sẵn sàng cho việc chống lại cướp biển, chuyện còn lại là đối sách đánh đuổi chúng.

Có một số chuyện khiến cho Hạo Thiên rất lo ngại, đặc biệt là chuyện núi lửa có vẻ chuẩn bị hoạt động lại, vì xác suất phân tích không đủ chính xác nhưng cũng phải đề phòng.

Chỉ còn hai tháng nữa là mùa đông kết thúc và cũng kết thúc luôn một năm sinh tồn trên hòn đảo hoang này và bắt đầu một năm mới.

Hạo Thiên cũng đã quyết định sẽ đánh cướp biển vào hai tháng cuối cùng này.

Rất nhanh cuộc chiến cũng diễn ra, lực lượng bên phía Hạo Thiên quá ít nên không thể địch lại cướp biển đông đúc bằng chiến đấu trực diện.

Một cuộc chiến tranh du kích đã diễn ra trên quy mô lớn và phạm vi là đầm lầy và núi lửa đang dần nóng lên.

Sau một tháng dùng chiến thuật du kích thì bọn cướp biển đã đề phòng hơn, chúng lùi lại và đóng quân dưới chân núi lửa vì nơi đây cây cối thưa thớt, khó lòng sử dụng chiến thuật đó.

Hạo Thiên cũng hiểu được điều này nên cũng lùi sâu vào rừng chờ thời cơ đánh giết từng kẻ ra ngoài tìm thức ăn của bọn cướp biển.

……
Vào một ngày đẹp trời, bỗng nhiên có một trận rung lắc dữ dội cứ như muốn đem cả hòn đảo úp ngược lại, động đất, là chính nó, dấu hiệu cho sự trở lại của núi lửa phun trào.

Mấy ngày hôm sau, trên đỉnh núi lửa bắt đầu xuất hiện những vết đỏ đỏ, chính xác nó là Mắc ma.

Bọn cướp biển không hề hay biết chuyện này đang xảy ra, chúng vẫn luôn phải cảnh giác bởi vì Hạo Thiên thường dùng tên bốc cháy mà bắn vào trong doanh trại cướp biển từ nhiều phía.

Vào giữa tháng hai, những ngày cuối cùng của mùa đông thì một vụ nổ vang lên, miệng núi lửa nổ tung tạo nên một cột khói cao tận trời xanh, dung nham từ bên trong tràn ra ngoài.

Đám cướp biển ở dưới do không chạy kịp mà bị thảm họa tự nhiên nuốt chửng.

Và cứ như vậy toàn bộ cướp biển bị tiêu diệt sạch, nhưng phía Hạo Thiên cũng gặp chuyện khó khăn.

Những chiến sĩ nghe theo lời của Hạo Thiên đã nhanh chóng leo lên ngọn núi cao ở gần đó mà chạy, cũng có một người đã không theo kịp mà bị dung nham đốt cháy.

Dù rất đau buồn nhưng cuối cùng họ cũng đã giành được chiến thắng nhờ núi lửa phun trào.

Trải qua gần nửa tháng núi lửa phun trào thì lớp dung nham cũng đã nguội đi, may mắn là đội chiến sĩ trên núi đó vẫn còn sống nhưng rơi vào tình trạng đói khổ vì không có nhiều thức ăn.

Sau khi trở về nơi trú ẩn thì Hạo Thiên đã hôn mê, khi tỉnh lại thì thấy Diệp Ngân ở bên cạnh mình và những vật dụng xung quanh là đồ của thời hiện đại.

“Đây là đâu?” Hạo Thiên đầu đầy nghi vấn hỏi.

“Bệnh viện!” Diệp Ngân hai mắt rưng rưng.

“Khoang đã! Chúng ta không phải đang ở trên đảo hoang sao? Chúng ta trở về rồi sao?” Hạo Thiên mỉm cười.

“Anh đang nói gì vậy? Đảo hoang nào? Anh bị tai nạn thuyền và rơi vào hôn mê! Em cứ tưởng anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!” Diệp Ngân òa lên khóc nức nở.

“Diệp Ngân! Em làm sao vậy? Không thể nào! Những cảm giác đau đó đều có thật cơ mà!” Hạo Thiên ngây người với những câu nói của Diệp Ngân.

Đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Cộc cộc…”
“Mẹ có thể vào không?” Âm thanh trầm ấm vang lên.

“Dạ, mẹ đợi con một lát! Con mở cửa ngay đây” Diệp Ngân vội lau nước mắt rồi nhanh chóng mở cửa.

“Hạo Thiên, con tỉnh lại rồi! Thật là may mắn quá! Mẹ có đem A Lý tới thăm con đây!” Một người phụ nữ trung niên đang dắt một đứa bé khoảng mười tuổi đi vào.

“Sao cơ! Từ khi nào mà tôi có con? Người là mẹ của Diệp Ngân?” Hạo Thiên ngơ ngác nhìn đứa trẻ.

“Con quên rồi sao? Vào năm năm trước! Con bị tai nạn trên chiếc du thuyền đi Hawaii! Sau đó con bị trôi dạt vào bờ và được một người ngư dân cứu giúp!”
“Kể từ đó đến giờ cũng đã năm năm trôi qua!”
“Con đã được bác sĩ xác nhận là đã trở thành người thực vật!”
“Cơ hội tỉnh dậy chỉ có mười phần trăm!”
“Giờ con tỉnh lại rồi thì tốt quá!”
“…” Hạo Thiên rơi vào trầm mặc.

Chẳng lẽ những chuyện mà hắn từng trải qua đó đều là mơ sao? Cảm giác rất chân thật đó!

Ngàn câu hỏi đặt ra, còn cả việc Diệp Ngân là vợ mình và mình đã có một đứa con mười tuổi?
……
Sau một tháng sinh sống ở chỗ này thì Hạo Thiên cũng dần chấp nhận sự việc này.

Đang đi dạo cùng con trai thì một tờ giấy quảng cáo bay thẳng vào mặt Hạo Thiên.

Đang đọc nội dung trong đó thì một âm thanh thông báo từ quảng trường vang lên.

“Chào mừng các bạn!”
“Có người nào muốn tham gia vào trò chơi 365 ngày sinh tồn nơi đảo hoang hay không?”
“Giải thưởng vô cùng hấp dẫn, nào nào! Mau đến đây! Chúng tôi luôn rất vui mừng khi có sự tham gia của các bạn.”
“Chúng ta đã đi cùng nhau mười lăm năm rồi! Quảng thời gian rất dài, chúng tôi rất vui khi được đồng hành cùng tất cả mọi người!”
“…”
Hạo Thiên cuối cùng cũng nhớ lại mọi chuyện lúc du thuyền xảy ra tai nạn và mọi chuyện cũng dần kết thúc từ đây.

……………………………………………………………………………….

Hẹn mọi người ở những câu chuyện khác.

Tạm biệt..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.