Không thể đọc thêm nữa, Hạo Thiên đứng dậy giơ tay cầm cuốn sách định quăng đi thì chợt nhớ đến là hắn đang đọc sách từ bên trong đầu mình, chẳng lẽ quăng cái đầu mình đi!
[Tên nào đã viết cuốn sách này vậy? Cái hệ thống lừa đảo này! Tưởng là của hời, ai mà ngờ lại bị lừa mất 2.500 điểm tích lũy! Cay thật sự!] Hạo Thiên cắn răn cay cú mà không có chỗ phát tiết, hắn chỉ có thể dùng cung tên để phát tiết.
[Ta mà biết tác giả quyển sách này là ai, thì ta sẽ đem hắn ra làm bao cát cho ta trút giận! Còn không sẽ lấy ra để làm tấm bia cho ta tập bắn cung!] Hạo Thiên tay cầm cung tên b ắn ra mấy phát tên vào thân cây.
Sau một lúc phát tiết, Hạo Thiên cảm thấy mệt mỏi nên ngồi xuống đất mà thầm nghĩ: [Tính ra cũng không phải là sách không tốt! Chỉ là không hợp với hoàn cảnh trên đảo hoang như mình! Cái giá 4.000 điểm cho hai cuốn sách cũng coi như là lời rồi!]
Hạo Thiên nghĩ rằng như vậy là lời vì cuốn sách không đáng giá 2.500 điểm nhưng mà cuốn sách cũng đã bù đắp được phần nào.
Ánh sáng dần chiếu lên khu rừng, tiếng gió xào xạc còn chút hơi sương, mặt trời dần dần mọc lên ở phía Đông.
Sáng hôm nay Hạo Thiên chuẩn bị canh thịt nấu với măng, nhìn nồi canh thịt đang bốc khói nghi ngút và thơm phức thì làm sao có ai có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của nó chứ.
Bữa sáng như thế cũng đủ để bổ sung tốt dinh dưỡng cho cơ thể họ.
“Hạo Thiên, con gấu trúc đó thật sự hung dữ lắm sao?” Tay cầm bát canh thịt, Diệp Ngân vẫn có chút chưa tin tưởng chuyện gấu trúc tàn bạo.
“Cô không tin tôi sao?” Hạo Thiên phần nào hiểu được ý nghĩ của Diệp Ngân, dù gì thì bọn họ cũng là người thời hiện đại, gấu trúc cũng đã tiến hóa thành loài ăn cỏ hiền lành rồi thì sao có thể dễ dàng tin được chuyện gấu trúc hung hãn được.
“Thật ra không phải không tin! Mà tôi muốn cùng anh đi xem nó trông như thế nào thôi!” Diệp Ngân tay cầm chặt cái chén, tỏ vẻ muốn xem gấu trúc như những đứa trẻ đòi mẹ cho đi sở thú vậy.
“Không! Không được! Hiện tại nó là loài vật mạnh mẽ nhất mà chúng ta từng gặp qua trên hòn đảo này!”
“Cô muốn đi xem cũng được nhưng phải đợi đến lúc tôi thuần phục được nó rồi hẵng xem sau!” Hạo Thiên phản đối việc Diệp Ngân muốn xem gấu trúc là do lo sẽ không bảo vệ được cô ấy.
“Nếu anh đã nói như vậy thì tôi cũng không muốn đi nữa! Vả lại dễ gặp nguy hiểm thì thì thôi vậy! Sợ lại làm vướng tay vướng chân anh!” Diệp Ngân gật gật đầu, ngượng ngùng nói.
“Từ bỏ ý định như vậy là tốt! Tuy có thể cô là trở ngại của tôi nhưng không có cô chắc tôi sẽ cô đơn mà không thể sống mất!” Hạo Thiên cười cười, cũng đúng thôi nếu một mình hắn thì dư sức chạy, còn có thêm Diệp Ngân thì vô phương chạy được, không có cô ấy bên cạnh thì lấy ai bầu bạn với hắn lúc này.
Từ khi bị trôi dạt đến hòn đảo này, hai người họ đã dựa vào nhau mà sống, nói đúng hơn thì Diệp Ngân dựa vào Hạo Thiên rất nhiều nhưng có cô bên cạnh thì nỗi sợ cô đơn sẽ chẳng còn.
Hai người họ đã từ hai người xa lạ chưa biết gì về nhau và rồi họ lại thân thiết với nhau hơn qua những cuộc nói chuyện khi mà họ cùng nhau tìm kiếm tài nguyên hay là ăn uống,…
Trò chuyện được một lúc, hai người họ cũng đã ăn xong, họ ngồi tựa lưng vào nhau nghỉ ngơi, một lát sau Hạo Thiên liền đem theo cung tên tiến thẳng về hướng hang động.
Khoảng 9 giờ sáng, Hạo Thiên đã ở ngay trên một cái cây cao to đối diện với hang động, cũng nhờ hang động này hướng cửa hang về hướng đông nên khi mặt trời mọc thì hắn có thể nhìn rõ phần nào động tĩnh bên trong hang động.
Tuy nhiên để chắc chắn gấu có ở trong hang hay đã ra ngoài kiếm ăn thì cần phải kiểm tra kỹ càng.
Hạo Thiên bắn một mũi tên than củi vào trong động để kiểm tra, thấy không có động tĩnh gì, hắn chạy đến cửa hang động xem thử.
Tới trước cửa hang động, Hạo Thiên nấp sang một bên nhìn vào trong, thấy không có gấu trúc bên trong, hắn đi vào khám phá xem trong hang còn cái gì không!
Vào sâu một chút, Hạo Thiên thấy có một đống gỗ chặn trước lối đi, trèo lên trên thì hắn thấy một cặp gấu trúc con đang ngủ say giấc.
Hạo Thiên vui mừng khôn xiết, hắn chạy vội ra ngoài rồi tìm chỗ nghỉ ngơi, đợi gấu mẹ trở về.
Ngồi nghỉ chân đợi gấu về, Hạo Thiên không thể không ngừng suy nghĩ: [Sau lại có thêm hai con gấu con vậy? Mình chỉ thấy có một con gấu thôi mà? Chẳng lẽ còn con thứ hai? Thế thì gay go rồi đây! Một con đã khó đối phó mà giờ có hai con thì khó nuốt thật sự! Mong là điều mình nghĩ không là sự thật!]
Trời cũng đã trưa, ngồi trên một nhánh cây to, Hạo Thiên vừa ăn thịt lợn hun khói vừa uống nước bạc hà thì có một âm thanh đột nhiên truyền đến.
Hạo Thiên đưa mắt nhìn về hướng âm thanh đó phát ra thì ở đó có một hình dáng quen thuộc của con gấu.
Nhờ đêm qua Hạo Thêm đọc kỹ thêm trong cuốn.
Loại gấu này là loài có tập tính ăn thịt sớm nhất trong các loài cùng thời, ban đầu thì nó có hình dạng như hồ ly nhưng giữa kì thì tiến hóa thành gấu trúc nguyên thủy, lúc này nó có thể phát triển to lớn hơn nữa,…
Nghĩ lại mới đáng sợ, Hạo Thiên lúc này cảm giác lạnh sống lưng, sinh vật thời tiền sử?
Ở thời đại hiện đại rồi mà vẫn còn có thể tồn tại loài sinh vật tiền sử này sao? Điều đó có lẽ trái với những gì mà con người biết được.
Loài này chẳng phải đã đã tiến hóa thành gấu trúc hiện đại hay sao?
Hạo Thiên gần như mất bình tĩnh khi nghĩ về chuyện sinh vật tiền sử, lúc trước khi mới gặp con gấu này, hắn mải chạy trốn nên chẳng nghĩ đến chữ ‘nguyên thủy’ mà hệ thống nói tới.
Lúc này trong đầu Hạo Thiên xuất hiện một số kiến thức mới về con gấu.
Nội dung đại khái là:
{ Nghiên cứu mới cho thấy tổ tiên gấu trúc không có sự chuyển đổi đơn giản từ ăn thịt sang ăn tre hàng triệu năm trước.
Chúng có chế độ ăn thực vật tương đối đa dạng cho đến ít nhất 5.000 năm trước.
Sau đó, vì một lý do nào đó, chúng đã thực hiện chuyển đổi sang chế độ ăn kiêng chỉ bao gồm tre.
Nhưng thực tế, gấu trúc hiện đại vẫn có hệ thống tiêu hóa của một động vật ăn thịt và đôi khi chúng có thể ăn thịt.
Các nhà khoa học từ Viện Khoa học đã thực hiện nghiên cứu chế độ ăn của gấu trúc khổng lồ qua các thời đại bằng cách phân tích thành phần của các đồng vị ổn định được tìm thấy trong răng, lông và xương của chúng.
Vì thế, muốn thuần phục gấu trúc cần phải thực hiện dẫn dụ nguồn thức ăn của gấu từ thịt sang trúc, phải cho ăn một cách dần dần rồi chuyển sang hẳn là trúc, nếu làm được thì bản tính của gấu sẽ dịu nhẹ hơn.
}
Gấu trúc chuyển từ ăn thịt sang thực vật là mất cả một giai đoạn dài, không biết Hạo Thiên có đủ thời gian để thuần phục hay không.
Tuy nhiên Hạo Thiên vẫn quyết định thử vận xem thử ra sau, cái chuyện hệ thống đã là khó tin rồi đến chuyện bãi biển sạch sẽ và giờ đến chuyện sinh vật nguyên thủy, tiền sử các kiểu.
Nếu thuần phục được là một chuyện tốt, còn không được thì vẫn có khả năng giết nó hoặc có thể từ bỏ mà!
[Nếu có thể làm cho gấu mất đi năng lực hành động thì chắc sẽ dễ dàng thuần phục hơn nhỉ? Chỉ khi cạn kiệt thức ăn hoặc bị thương nặng thì nó mới không thể kiếm ăn mà phải đổi từ loại thức ăn này sang thức ăn khác!] Nghĩ như thế Hạo Thiên không thể không biểu hiện vẻ mặt đắc ý.
“Làm cách nào để cho nó mất đi năng lực hành động?” Hạo Thiên bất chợt nói ra..