Qua mười ngày sau, đã ấp trứng được mười một ngày, trong thời gian này Hạo Thiên cùng Diệp Ngân đã làm được rất nhiều việc.
Trồng cây (bạc hà, gừng, sả,…), thăm cá, đan giỏ tre, làm thêm giấy, xà phòng, muối ăn,…
Hạo Thiên cũng kiếm được thêm 5.000 điểm nhờ vào việc có chỗ trú ẩn mới (3.000 điểm), đan giỏ tre (500 điểm) và nuôi gà rừng (1.500 điểm).
Hiện tại là ngày thứ chín mươi mốt…
Hạo Thiên quyết định đem theo Hắc Hắc vào rừng để chặt trúc.
Có sự trợ giúp của tiểu Hắc thì lượng trúc thu hoạch được tăng lên rất nhiều, Hạo Thiên thì cũng chặt thêm được một ít tre.
Sau khi thưởng cho Hắc Hắc hai cây măng thì một người một thú trở về nơi trú ẩn.
Để cải thiện nơi ở mới cho tốt hơn, Hạo Thiên quyết định xây một căn nhà bếp để làm nơi nấu ăn cũng như là nơi ăn uống.
Còn về chuyện lều trại thì về sau tính tiếp.
Một tuần sau, căn nhà được làm hoàn toàn bằng tre trúc đã dựng xong.
Công việc tiếp tục là làm một cái bếp lò bằng đất (500 điểm), một cái giường tre (500 điểm), hai cái kệ tre (500 điểm), bàn tre (200 điểm), ghế tre (200 điểm).
Hạo Thiên cũng đổi được thêm một quyển sách 2.500 điểm, kỹ năng thiên phú 10.000 điểm.
Vừa tích lũy được 18.900 điểm thì đã tiêu phá hết 12.500 điểm rồi, hiện giờ chỉ còn 6.400 điểm, tuy có thể đổi thêm sách nhưng chưa cần thiết lắm nên hắn để đấy.
Trưa ngày thứ chín mươi chín…
Cuối cùng thì trứng gà rừng cũng đã chịu nở, nhìn trong giỏ là bảy con gà con, đây cũng là một điều thú vị, tỷ lệ nở ra gà con lần này thật sự rất cao.
Bảy quả trứng gà rừng thì nở hết bảy trứng.
Hạo Thiên rất vui và mang chúng ra khoe với Diệp Ngân.
“Cô thấy sao? Nhìn chúng đáng yêu không?”
“Rất dễ thương! Sau này chúng ta cũng không lo đói nữa rồi!” Diệp Ngân ra vẻ thiên thần nói, y như lần nói với mấy chú thỏ.
Về phần thỏ con, Hạo Thiên sợ chúng đào hang hay là cắn gỗ để chúng chạy trốn, hắn đã gia cố và làm cho chúng một cái lồng rất chắc chắn.
Lũ thỏ con cũng không dám bỏ trốn vì thật ra chúng cảm nhận được sự đáng sợ ngoài tự nhiên còn hơn ở trong chuồng nữa.
Ít ra sau này, Hạo Thiên sẽ thuần hóa bọn chúng, có khi còn không bị ăn thịt…!Nên chúng khá an phận khi được Hạo Thiên cùng Diệp Ngân chăm sóc, chúng cũng ít nhút nhát và ít cắn xé hơn trước.
Chắc có lẽ, khi theo cạnh họ đủ lâu thì bọn thỏ sẽ trở phụ thuộc vào hai người họ, thức ăn của chúng đều do Diệp Ngân và Hạo Thiên cho, nước cũng vậy.
Người ta thường nói đùa: “Được sống sung sướng, có người hầu hạ ăn uống trước lúc ra đi thì đã may mắn rất nhiều rồi!”
Hiện tại Hạo Thiên đã có nhà, có ao cá, có vườn cây nhỏ (trồng bạc hà, sả, nho rừng, gừng dại,…), chuồng gà, chuồng thỏ và còn có sự bảo vệ của Hắc Hắc.
Mấy ngày hôm nay, kể từ cái ngày chuyển đến đây thì ban đêm họ đã có thể ngủ ngon giấc, không còn sợ sệt chuyện dã thú tấn công nữa.
Tuy nhiên, thời tiết lúc này cũng dần dần dịu mát hơn…!Như đang báo hiệu một trận mưa lớn sắp đến (nhưng không phải hôm nay, ngày chín mươi chín mà, làm sao có thể ngược đãi trong ngày mai mắn như này được).
Ngày thứ một trăm…
Hạo Thiên cùng Diệp Ngân đi ra ngoài hái măng và săn gà rừng.
Diệp Ngân thì hái măng, Hạo Thiên thì đi săn gà rừng.
Hai người chia nhau ra mà đi, hắn cũng đưa cho cô nàng con dao găm và dặn cô khi cảm thấy nguy hiểm thì hãi hét lên và chạy thẳng về nơi trú ẩn.
Hạo Thiên sau khi dặn dò xong thì cũng đi săn gà, ở nơi trú ẩn cũng đã hết thịt lợn rừng, cá thì quá nhỏ, ở suối cũng có nhưng cá nhỏ hơn ở phía dưới hạ nguồn.
Do nước suối trên đây chảy cũng nhanh, rong rêu thì ít, nên cá nhỏ là đúng, cá cũng là loại khác với cá trắm cỏ.
“Cá ngát là loài cá thuộc loại cá da trơn – cá ngát, cá trê là loài có số lượng khá ít, tập trung ở khu vực nước ngọt, khu vực Australia và Guinea.
Tại Việt Nam, cá ngát là một loài cá sông có số lượng quý hiếm, có giá trị ẩm thực cao, thường phân bố rộng rãi dọc vùng An Giang, Đồng Tháp đến Bến Tre, Sóc Trăng.”
Không hiểu sao trên đảo cũng có loại cá này và còn có rất nhiều, các loài cá khác cũng rất đông đúc.
Đến chiều thì hai người họ trở về lều, trên đường về, Diệp Ngân có nói vài câu với Hạo Thiên: “Tôi thấy ở trong rừng trúc có một chỗ đất mềm bị đè x uống rất kì dị, nó như bị một con gì đó rất to trườn qua vậy!”
“Không những thế! Tôi còn thấy một chỗ có khá nhiều bùn, nó khá hôi…!Cứ như mùi phân lợn ấy…!Kinh lắm!”
“Ra thế! Ngày mai chúng ta sẽ đi xem xét kỹ càng!” Hạo Thiên đáp lại nhưng trong đầu hắn đang lo sợ có thứ đáng sợ hơn cả Hắc Hắc.
Nếu như cái lần lợn rừng bạo động là do Hắc Hắc thì không đáng để lo ngại, nhưng khả năng do gấu trúc làm ra cũng không hợp lý.
Ban đêm, trời mưa, gió thổi lạnh ngắt, với tính cách và hành động của Hắc Hắc khi mà Hạo Thiên tới thăm nó thì khác hoàn toàn so với chuyện lợn rừng bạo động lúc đêm khuya.
Hắc Hắc khá lười biếng, ham ăn, ham ngủ thì sao có thể là thủ phạm, chỉ có thể là trên đảo hoang này còn có một cái gì đó còn đáng sợ hơn..