Hướng Đường Nghi mở mắt, mũi hít phải một mùi thuốc khử trùng hăng hắc khó chịu.
Cô ủ rũ nhăn mày, đôi cánh bướm chớp chớp run rẩy, nhìn lên trần nhà trắng.
“Tỉnh rồi à?”
“!”
Hướng Đường Nghi giật thót quay đầu sang bên cạnh, nhìn Vu Phùng Cửu đang mặc một bộ vest đen được đặt may thủ công vô cùng tỉ mỉ và sang trọng thay vì mặc áo thun và quần thể thao như thường ngày.
Chân đi giày da đen, cổ tay nổi lên từng nét xương khớp rõ ràng đeo một chiếc đồng hồ màu bạc vô cùng đẹp và xa xỉ, cô không biết nó là hãng gì, nhưng chắc chắn đến cả người giàu bình thường cũng chưa chắc đã có thể mua được.
Ăn mặc chỉnh tề thế này, chắc là vừa mới tham dự một cuộc họp lớn trên tập đoàn về xong.
Anh ngồi tĩnh lặng trên một chiếc ghế đặt bên cạnh giường bệnh của cô, tay bấm điện thoại, sườn mặt sắc nét đẹp đến khiến cho cả nam cả nữ đều phải ngây dại.
Tướng ngồi vừa nhã nhận vừa hững hờ, lộ rõ vẻ lười biếng.
Mùi xạ hương thơm tho từ cơ thể của anh khiến cho đầu óc cô phải thẫn thờ.
Lúc Vu Phùng Cửu cởi áo trần ôm lấy Hướng Đường Nghi thì khi đó cô đang ngất xỉu, trí óc mơ màng nên không thể nào mà mở mắt ra được.
Chứ một khi đã tỉnh thì cô liền sẽ biết thế nào là câu nói: “Đẹp đến mức con trai nguyện biến thành con gái để rụng trứng cho anh” mà mọi người thường dùng để miêu tả về cơ thể của đại công tử nhà họ Vu này.
Vu Phùng Cửu – con ma nghiện điện thoại – không ngẩng đầu lên, ấn ấn vào màn hình, bạc môi mỏng khẽ cử động.
“Dậy được không?” Không đợi cho Hướng Đường Nghi có cơ hội trả lời, Vu Phùng Cửu đã nói tiếp: “Cô không có sự lựa chọn đâu. Dậy đi, lát nữa tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho cô.”
Hướng Đường Nghi: “…”
Cô chỉ bị bỏng lạnh cấp độ vừa và sốt cao nên chỉ nằm viện ba ngày là tương đối hồi phục, đây còn là dịch vụ chữa bệnh dành cho khách VIP mà Vu Phùng Cửu đặt nên chất lượng khám chữa vô cùng có chuyên môn.
Hướng Đường Nghi từ lúc tỉnh lại cho tới giờ luôn có một nghi vấn trong lòng, tại sao Vu Phùng Cửu lại cứu cô chứ?
Dường như đọc được những suy nghĩ ở bên trong ánh mắt đầy e dè của cô, Vu Phùng Cửu mặt không đổi, trả lời bằng một giọng điệu đều đều.
“Nếu cô chết, Vu gia sẽ mang tiếng mất. Hỏng mất việc của tôi.”
À. Ra là anh sợ mang tai tiếng. Làm sao mà có thể quan tâm cô được chứ?
Hướng Đường Nghi nghĩ vậy cũng đúng nên cũng chẳng còn đắn đo trong lòng nữa, cô lật chăn, cẳng chân thon gầy chạm xuống sàn nhà được trải thảm lông mềm mại ở bên trong phòng điều trị tổng thống.
Vu Phùng Cửu hẩy chân, đá nhẹ vào một cái túi xách anh để ở dưới chân.
Hướng Đường Nghi theo hành động của anh mà ngó đầu nhìn vào túi xách đó, bên trong là đựng một bộ quần áo ấm.
Và giá trị của nó không thấp chút nào.
“Ơ… Đây là…?”
Hướng Đường Nghi hốt hoảng định trả về, cô không muốn mắc nợ ai trong gia đình này cả, nhất là Vu Phùng Cửu.
Áo đắt thế này, cô có moi cả ruột gan ra cũng không thể trả nợ lại được cho họ.
Nhưng anh đương nhiên không cho phép cô làm vậy.
“Mặc vào đi. Người ta ra lại bảo tôi ngược đãi cô, không cho cô ăn mặc tử tế.”
Đôi mắt anh nhìn cô ẩn chứa sự tức giận.
Hướng Đường Nghi không dám cãi lại lời anh nữa, đành ngậm ngùi nhặt lấy cái túi đó lên rồi đi vào bên trong căn phòng vệ sinh ở gần đó, thay bộ đồ bệnh nhân ra.
Vu Phùng Cửu ngửa người ra sau ghế, nghiêng đầu nhìn qua một lớp kính mờ của cửa gương là cái bóng nho nhỏ, khuôn mặt đờ đẫn một lúc.
Chợt cả người anh chấn động, mặt tái mét.
Cái quái… Anh mấy nay làm sao thế này?! Tại sao lại không thể kìm được mà để ý cô nhiều như vậy?!
Có ai biết không, anh lại đang mong chờ cô mặc vừa size với mấy bộ đồ mà anh tự tay chọn đấy!
Vu Phùng Cửu lắc mạnh đầu, mong để cho mình tỉnh táo lại.
Lắc đầu xong, anh lại suy sụp mà lấy tay ôm trán, mồ hôi hột nhễ nhại chảy đầy cả trên mặt.
Nhất định là không phải cái cảm giác vớ vẩn đó đâu. Nhất định là không phải.
Anh chỉ là đang cảm thấy biết ơn cô vì đã chắn vết thương cho Vu Quang Đàm thôi.
Nhất định là không phải!!!
Hướng Đường Nghi mặc một chiếc áo len màu xám bước ra bên ngoài, áo len được dệt bằng len cao cấp, rất thoải mái, cô có cảm giác như mình đang được mặc một chiếc áo lông vũ vậy. Mỗi tội nó rộng quá, cô mặc mà lộ hết cả một vùng cổ rộng lớn lan đến hõm xương quai xanh tinh xảo.
Cô bước ra ngoài, khe khẽ cất tiếng gọi anh.
“Vu đại thiếu gia…”
Vu Phùng Cửu đang trong trạng thái tinh thần bất ổn quay phắt lại nhìn cô, mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào cô.
Gặp phải một cảnh tượng đầy tính “uy hiếp” như thế này, tâm trí của anh lại càng trở nên điên loạn hơn nữa.
Cô trắng quá…
Hướng Đường Nghi rùng mình nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Vu Phùng Cửu, cổ rụt xuống như rùa, cả người lẩy bẩy run lên.
Cô lỡ làm sai gì à?!
“Ừ, đi thôi.”
Vu Phùng Cửu cố gắng đè nén lại cảm giác sai rất sai trong lòng, biểu cảm cứng ngắc, tay đút túi quần đẩy cửa phòng bệnh bước ra bên ngoài.
Hướng Đường Nghi không dám chậm trễ, vội vàng chạy theo sau lưng anh.
Ngoài hành lang có rất nhiều người đi lại, Hướng Đường Nghi bị mắc chứng chướng ngại giao tiếp nên rất sợ những nơi đông người.
Vì thế nên bất giác cô tiến lại gần anh hơn.
Đi lại gần công tử nhà họ Vu này rồi thì cô càng sợ hãi hơn nữa, lại thụt chân lùi ra sau một bước.
Suốt cả chặng đường đi cô thấp tha thấp thỏm, muốn lại gần anh nhưng sau đó lại sợ không dám tiến tới gần.
Ra bên ngoài cổng bệnh viện, Hướng Đường Nghi chờ cho đến khi Vu Phùng Cửu cho phép bước lên xe thì mới nhấc chân chui vào.
Ngồi ở trên băng ghế cô cũng không thể nào thu lại được cảm giác lo âu trong lòng.
Khoang xe sang dù rộng rãi nhưng thế này vẫn là không đủ khoảng cách rồi, cô đã rất cố gắng để ngồi nép về phía cửa xe hết mức có thể, nhưng mà chân anh dài quá, để khều qua cả chỗ cô.
Hướng Đường Nghi giống như là một con thỏ nhỏ tội nghiệp, còn cái cẳng chân kia là đuôi của một con sói.
Con sói bắt cô về rồi trói lại, để dành làm đồ ăn dự trữ.
Nếu như cô mà bất cẩn đụng vào cái đuôi kia làm con sói tỉnh lại, thì sẽ lập tức chọc giận nó, bị nó ăn sạch sành sanh!
Hic! Đáng sợ quá!
Cô co hết chân lại, cố gắng để mình không chọc vào người anh bất kể chỉ là một sợi tóc.
Còn con sói nào đó không hề biết cô gái nhỏ bên cạnh mình đang khóc không ra nước mắt, hoàn toàn rơi vào sự trầm tư.
Muốn…
Hai mắt của Vu Phùng Cửu hiện lên sự tối tăm.
Muốn nuôi cô lớn lên để xem xem, còn chỗ nào đẹp hơn bả vai trắng ngần kia.