Hướng Đường Nghi không kịp tỉnh táo lại, chỉ nghe thấy mù mờ ở bên tai một giọng nói khàn đặc của anh thủ thỉ.
“Đường Nghi, nếu anh nói, anh đang rất nhớ em, em sẽ quay về bên anh chứ?”
Cô không biết nên phản ứng thế nào, cứ đứng ngây ra như phỗng, trong đầu óc là một mảng hỗn loạn.
Nếu như hơi ấm và cơn đau nhói ở môi không có, cô cũng đã nghĩ là mình vừa mới nằm mơ.
Hiện tại cô đang rất hoảng hốt, nhưng nhìn vào đôi mắt trầm xuống đang cố gắng để đè nén cảm xúc của anh, cả người lại mềm nhũn.
“Không được.” Giọng cô dù nhỏ nhưng quả quyết: “Em không đi theo anh đâu.”
Vu Phùng Cửu nhất thời đờ đẫn, anh sốt sắng.
“Tại sao?”
“Em đã có bạn trai rồi. Chúng ta cũng không còn là những cô cậu ngây dại năm năm trước nữa. Em đã đi rồi, bỏ lại anh rồi, bây giờ em chỉ sống vì tương lai thôi.”
Hướng Đường Nghi vừa nói, vừa đẩy anh ra, lùi chân tạo khoảng cách với anh, giọng nói cũng trở nên xa cách như khi cô đang nói với một người xa lạ nhưng mình lại trân trọng.
“Vu tổng, hi vọng rằng lần sau nếu như gặp lại, chúng ta xin hãy nói chuyện như những người bình thường. Cảm ơn anh vì khoảng thời gian trước đó.”
Cô cúi đầu cảm ơn, mong anh sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc rồi xoay gót đi đến hầm gửi xe. Bất chợt, Vu Phùng Cửu lên tiếng.
“Anh thua rồi.”
“Dạ?”
“Anh thua em rồi. Thua đến không thể ngóc đầu lên nổi nữa. Năm năm qua anh thua em thật rồi.”
Hướng Đường Nghi nhìn anh đầy ngơ ngác.
Vu Phùng Cửu chờ cô năm năm, anh cảm thấy ân hận vì khi đó đã từng bắt phạt cô, cảm thấy nhung nhớ mỗi lần nghĩ về những kỉ niệm lúc cùng nhau chung sống.
Và khi những cảm xúc ấy quay cuồng trong anh, anh đã không thể khống chế được bản thân mà căm hận.
Dù cho cô còn sống hay đã chết, anh nhất định phải tìm lại được cô. Sống thấy người, chết thấy xác.
Dù cho cô có đang sống một cuộc sống bình thường hay đang vùng vẫy trong đống bùn nhơ, anh vẫn sẽ mang cô về.
Bây giờ cũng vậy, anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ để cho cô rời đi thêm một lần nữa.
“Đường Nghi, anh vẫn sẽ tìm em.”
Vu Phùng Cửu trịnh trọng để lại câu nói ấy rồi rời đi.
Khi quay lưng, các đầu ngón tay của anh siết lại, ghim sâu vào trong lòng bàn tay.
Nhất định sẽ đến tìm cô.
…
Ngay ngày hôm sau, công ty nơi Ưng Sở đang làm việc thông báo một tin tức rằng đã được mua lại bởi tập đoàn Cristal, trở thành một công ty con dưới trướng của Vu Phùng Cửu.
Một dòng vốn đầu tư khổng lồ nhanh chóng được đưa xuống để cải thiện công ty, cộng thêm cả sự chỉ đạo vô cùng dứt khoát và sắc bén của anh, khác hẳn với tác phong của ban lãnh đạo hồi trước, công ty của Ưng Sở như cá chép hoá rồng, lợi nhuận, sự tín nhiệm và độ nổi tiếng tăng lên gấp bội.
Cấp trên của Ưng Sở ai nấy đều hứng khởi không thôi, tung hô như được mùa, vô cùng vui sướng mà tuyên bố.
“Tất cả những ai tham gia đóng góp cho sự đổi mới của công ty đều sẽ được tăng lương gấp hai lần, tiền thưởng trao đều tay! Tối nay, tất cả chúng ta đi liên hoan! Không say không về!”
Cả văn phòng bùng nổ, tất cả mọi người đều vui gớt nước mắt, tung hô.
“Sếp lớn vạn tuế!”
“Sếp lớn vạn tuế!”
Sếp lớn ở đây với họ chính là Vu Phùng Cửu.
Vì để tỏ lòng cảm kích, ban lãnh đạo của công ty mời Vu Phùng Cửu tham gia dự tiệc.
Kì lạ là anh chỉ hỏi bọn họ là Ưng Sở có tham gia không, ông ta nói có, thế là Vu Phùng Cửu chấp nhận đến dự – một điều chưa từng có tiền lệ trước đây.
Hôm nay bọn họ chơi lớn, đặt hẳn một phòng VIP ở một nhà hàng Pháp cao cấp.
Vu Phùng Cửu cùng thư kí riêng của mình đi tới, anh chọn một chỗ ngồi tuỳ hứng rồi gác chân này lên chân kia, liếc mắt quanh căn phòng.
Cuối cùng dừng lại ở Ưng Sở đang ngồi cách đó không xa.
Ưng Sở chưa biết là mình đang bị nhắm tới, xúc động gọi điện báo cho Hướng Đường Nghi.
“Đường Nghi ngoan, tối nay anh không thể về sớm được. Em biết không, anh được tăng lương ó! Mai sẽ rủ em đi mua đồ.”
“Em đang ở một mình à? Bạn cùng phòng đâu? Ừ nhỉ, nay vẫn còn là ngày lễ mà… Anh hứa sẽ không uống say đâu! Anh thề đấy!”
Có tiếng nói nhỏ nhẹ của cô ở bên kia phát ra, khe khẽ nhắc nhở anh ta đừng uống say như hồi trước.
Vu Phùng Cửu nhìn lên cái điệu cười hà hà đầy hạnh phúc của Ưng Sở, tự tưởng tượng.
Nếu như cô cũng khuyên anh đừng uống nhiều rượu như vậy, liệu giọng nói có mềm mại được như thế không?
Thoáng chốc đã đến mười một giờ đêm. Cái con người đã từng thề lên trời xuống đất rằng nhất định sẽ không uống say sau ba mươi phút bữa tiệc bắt đầu đã lăn đùng ra đất bất tỉnh, ngủ đến quên trời quên đất.
Những người khác cũng đã gục đầu hết xuống bàn, say xỉn đến thiếp đi.
Trong phòng chỉ còn số ít những người còn tỉnh táo, trong đó có Vu Phùng Cửu.
Anh dù có uống một chút rượu nhưng chưa đến nỗi say, giữa cả đống người đang mơ mộng trong men rượu, anh lại thẫn thờ nhìn ra bên ngoài phong cảnh thành phố qua lớp kính của cửa gương.
“Reng reng reng!”
Vu Phùng Cửu nghe thấy tiếng động thì quay đầu, sau một giây chần chừ, anh cất tiếng gọi Ưng Sở.
“Điện thoại kìa.”
Ưng Sở ợm ờ nói vâng rồi lại nhắm tịt mắt lại, có thiên lôi đánh cho cháy đen cả người anh ta cũng không thể dậy nổi nữa.
Điện thoại kêu lên một lúc rồi tắt đi, rồi lại kêu lên một lần nữa.
Vu Phùng Cửu vốn không có ý định động vào đồ của người lạ, nhưng màn hình điện thoại ở trên bàn của Ưng Sở hiện lên tên của Hướng Đường Nghi, cuối cùng anh cũng đành phải thất thố mà cầm lấy nó lên, trượt màn hình, kề lên tai nghe.
Ngay khi cuộc gọi được tiếp nối, đã có tiếng của Hướng Đường Nghi phàn nàn.
Thật kì lạ quá. Dù cho cô có đang càu nhàu như thế nào, thì anh nghe vẫn thật êm tai như vậy. Dù cái tên cô nhắc tới không phải là anh.
“Ưng Sở, bạn cùng phòng với anh vừa mới gọi điện báo rằng anh không về phòng. Có phải là lại uống say rồi chết dí ở đấy không?”
“Ừ, cậu ta say lắm rồi.”
Vu Phùng Cửu bước ra ngoài ban công nghe điện, có gió thổi tốc vào người anh, thổi tung lên mái tóc màu đen tuyền tinh tế.
“Em đến đây mà khênh người yêu em về.”