Cái chăn, ở trong phòng của Vu Phùng Cửu?!
Hướng Đường Nghi tai xanh cả mặt. Sự biến sắc ấy bộc lộ rất rõ trên khuôn mặt của cô, đến cả Vu Kim Mĩ cũng có thể cảm nhận được.
Cô ta cực kì thỏa mãn với biểu cảm kinh hoàng đó.
“Vậy thôi nhé. Chị tự tìm cách để lấy lại đi, ha?”
Vu Kim Mĩ cùng Vu Quang Đàm kéo tay nhau ngồi vào trong xe để đi học. Chiếc xe lao ra ngoài cổng nhà, để lại Hướng Đường Nghi thất thần đứng chôn chân ở trên bậc thềm căn biệt thự.
Gió mùa đông đã lạnh, nhưng giờ đây trong lòng cô còn lạnh lẽo hơn gấp nghìn lần.
Cái chăn đó có phải của cô đâu? Nó là của người khác mà?
Tại sao chúng có thể tùy tiện như vậy? Quả nhiên chẳng ai trong cái nhà này coi cô ra gì cả.
Hướng Đường Nghi hồi thần, vội vã bước vào trong căn biệt thự, thấy có một người hầu đi ngang qua, cô vời tay lại, hỏi.
“Cô ơi, ừm, cô có thể lấy hộ tôi…”
“Tự lấy đi đồ chó hoang. Đừng có làm phiền người khác.”
Cô ta chậc một tiếng đầy bất đắc dĩ, lừ mắt một cái rồi cứ thế xoay đầu mà rời đi.
Hướng Đường Nghi hơi có chút ngỡ ngàng.
Cô luôn biết người làm thêm trong căn nhà này rất có ác cảm về cô, nhưng ấn tượng xấu đến nỗi phớt lờ lời cô nói đúng là có hơi vượt ngoài sức tưởng tượng.
Đành vậy, có lẽ cũng chẳng nhờ được ai. Cô nên tự mình đi lấy thôi.
Hướng Đường Nghi nuốt một ngụm nước bọt, ngước đầu nhìn lên tầng hai, nơi mà những thành viên chính của Vu gia ở.
Cuối cùng cũng phải đánh liều mà nhấc chân bước lên những bậc cầu thang, nơi mà cô chưa từng dám đặt chân
tới.
Khi gót chân cô chỉ vừa mới chạm lên bậc cầu thang cuối cùng, đột ngột người quản gia quát lớn khiến cho cô giật mình đến suýt trượt chân ngã lăn xuống dưới tầng.
“Đi lên đó làm gì thế hả?!”
Hướng Đường Nghi quay phắt người ra sau, cơ thể bất động không dám nhúc nhích, miệng lắp bắp, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Cháu, cháu lên đây để…”
“Mày lên đấy định ăn cắp cái gì?!”
“Không! Không phải đâu ạ!… Cháu, cháu định… ư ừm… định…”
Hướng Đường Nghi mấp máy môi mãi vẫn chưa nghĩ ra được một lí do hợp lí nào đó để nói lại.
Chẳng hiểu sao cô có cảm giác rằng mình không thể nói ra là cô lên đây để lấy đồ được.
Chẳng lẽ nói huỵch toẹt ra là Vu Kim Mĩ lấy cắp chân của cô à? Chắc gì họ đã tin?
Người quản gia còn rất nhiều việc bận, chẳng còn hơi đâu mà ở đây dò xét Hướng Đường Nghi.
Ông ta cảnh cáo cô một tiếng rồi mới rời đi.
Hướng Đường Nghi đứng không nhúc nhích, cả người cứng đơ như một bức tượng đá.
Mãi cho tới tận khi ông ta rời đi thật xa thì cô mới có thể len lén thở ra một hơi dài cực nhọc.
Đôi chân lại run rẩy bước nốt lên tầng hai.
Cô dò đến căn phòng của Vu Phùng Cửu, chần chừ đưa tay lên, gõ nhẹ hai cái.
Không có ai trả lời.
“A… anh…”
Cô định gọi là anh Cửu như cái cách mà Vu Kim Mĩ và Vu Quang Đàm xưng hô với anh, nhưng nghĩ lại mình chẳng phải là người thân thiết gì với anh mấy, càng chẳng phải là anh em ruột thật nên cô sửa lại cách gọi.
“Vu đại thiếu gia, anh có ở trong phòng không ạ?”
Vẫn không có tiếng người đáp lại.
Hướng Đường Nghi gõ cửa phòng thêm lần nữa, bỗng cánh cửa bị đẩy ra đằng sau.
Cửa không khóa, Hướng Đường Nghi ngó mắt liếc nhìn vào bên trong.
Không có ai ở trong phòng cả, đèn điện ở trong này đều tối om.
Nhưng dù vậy, cô vẫn có thể thấy một chiếc chăn bông màu trắng đang được để ở trên giường ngủ của anh.
Cô nuốt nước bọt, quay đầu nhìn xung quanh hành lang cũng không thấy có ai cả.
Thế là, Hướng Đường Nghi mím môi, đánh liều nhón chân bước vào trong phòng anh.
Cô chậm rãi tiến tới bên cạnh giường, cố để không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Hướng Đường Nghi hướng tới chiếc chăn bông, ôm ngang lấy nó, thở phào ra một hơi như trút đi được tất cả các gánh nặng.
Tốt rồi, giờ thì cô chỉ cần rời đi trước khi Vu Phùng Cửu quay về…
“Cô đang làm gì trong phòng tôi?”
Một giọng nói nam trầm thấp vang lên, kèm theo đó là một trận cuồng phong cuốn bay cả hồn phách của cô đi.
Hướng Đường Nghi kinh hãi xoay người ra sau, nhưng còn chưa kịp giải thích gì đã bị Vu Phùng Cửu đẩy ngã lên giường.
Một tay anh ghì chặt lấy tay cô ấn lên giường, còn một tay thì siết mạnh lấy cổ cô.
Cô liều mình giãy giụa nhưng điều đó chỉ còn khiến cho anh bóp chặt lấy cổ cô hơn mà thôi.
Trong gian phòng tối tăm, đôi đồng tử màu hổ phách của Vu Phùng Cửu như biết phát sáng, tản ra một loại sát khí lạnh đến rợn người.
Vu Phùng Cửu là một người có ý thức lãnh thổ vô cùng lớn, phòng ở của anh dù cho là bất kì ai cũng không được phép chạm chân vào, đồ của người khác cũng tuyệt đối không được để ở trong phòng anh.
Vậy mà con chuột nhắt này dám…?
“Nói, vào trong phòng tôi để làm gì?”