Trong xe, tiếng nhạc nhẹ nhàng, trời mưa nên đường bị tắc, nhiều người không mang theo ô vội vã tìm nơi tránh mưa.
“Vừa rồi mấy người bạn của em nhìn tôi với ánh mắt thật kỳ quái”. Bởi vì từlúc lên xe, Khang Vi Băng vẫn mặt lạnh như tiền cho nên Thượng Thái Lăng cố gắng tìm đề tài nói chuyện.
Buổi sáng, lúc anh đi làm, muốn nóichuyện với cô nhưng cô lại giả vờ nằm ngủ không để ý tới anh, kệ anh nói gì cũng không mở mắt. Hành động của cô làm cho anh dở khóc dở cười, anh đành phải đi làm trước vậy.
Tuy rằng đến công ty nhưng tâm trạng anh vẫn nghĩ về cô, anh gọi vào di động cô không nghe, anh gọi điệnthoại bàn, người làm nói cô không muốn trả lời làm cho anh không biếtlàm sao, điều đó càng làm anh ý thức được cô quan trọng như thế nào, khi cô hờ hững với anh lại làm cho anh thấy lo lắng.
Cô cứ lặng lẽxông vào thế giới của anh, giờ đây trong bụng cô còn có cục cưng của anh nữa, điều đó làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của anh.
Lần đầu tiên gặp mặt, hai người say rượu hồ đồ lên giường với nhau.
Lần thứ hai gặp mặt, hai người đều cực chán ghét đối phương.
Mà hiện tại, hai người đã ở bên nhau, anh vì cô và cục cưng mà quyết tâmdứt khoát với đoạn tình cảm cũ, sau đó sẽ cùng cô xây dựng một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.
“Có sao?” Khang Vi Băng lấy gương ra trang điểm lại, mặc kệ anh.
“Em đã nói chuyện gì với các cô ấy sao?” Không bởi vì sự lạnh lùng của cô mà anh phật ý, anh muốn cô nói chuyện với anh.
“ Chúng tôi nói chuyện nhưng cũng không nói về anh”. Cô nâng cằm lên “Bởi vì anh không quan trọng một chút nào, không đáng để chúng tôi nóiđến”.
Thượng Thái Lăng cố nín cười “Anh cũng nghĩ như thế”.
Anh rất thích dáng vẻ này của cô, rõ ràng rất để ý nhưng làm ra vẻ chẳng quan tâm chút nào, trông thật đáng yêu.
Anh lại dùng hai chữ đáng yêu để hình dung về cô ư?
Nhìn cô rất xinh đẹp, mắt sáng mũi cao, trông rất diễm lệ, ai gặp qua cũngkhông thể quên được, so với đáng yêu thì chỉ có hơn, nhưng giờ phút này, anh cảm thấy cô rất đáng yêu, buổi sáng cô giả vờ ngủ cũng thực đángyêu, tối qua lại còn đem chăn quấn chặt người làm anh thấy rất buồncười.
Không chỉ một lần anh tưởng tượng nếu con gái sinh ra giống cô như đúc, nếu anh đưa con ra ngoài, sẽ có rất nhiều người nhìn theongưỡng mộ.
“Vì sao anh lại cười tà ác như thế?” Khang Vi Băng khóchịu trừng mắt nhìn anh: “Sắp thoát khỏi tôi và cục cưng làm anh caohứng đến thế sao?”.
Anh mỉm cười liếc mắt nhìn cô “Tôi chưa từngnghĩ sẽ rời xa em cùng cục cưng, hai người đối với tôi rất quan trọng,cả đời này rất quan trọng”.
Anh, anh, anh, anh ta nói cái gì?Lòng của cô đột nhiên rối loạn, nhưng cô vẫn mỉa mai nói: “ Anh thật hào phóng, tôi với cục cưng thực sự là được sủng ái mà lo sợ nha”.
Thượng Thái Lăng căn bản không để ý đến lời châm chọc của cô. “Đợi lát nữakiểm tra xong, tôi đưa em về trước, tôi đi có chút việc, em cứ nghỉ ngơi một chút, tối về tôi sẽ chở em đi ăn đêm”.
Cô lạnh lùng nhìnanh. Chắc là anh ta muốn đi hẹn hò với bạn gái cũ đây. Nếu như thế thìanh ta qua đêm ở đó là được rồi, cần gì phải nói trở về đưa cô đi ăn, là do anh ta thương hại nên mới bố thí cho cô chút thời gian hả?
“Không cần.” Cô lạnh lùng nói “Anh có việc thì đi đi, bổn tiểu thư có tay chân, còn có tiền, tôi có thể đi taxi về”.
“Em đi taxi khiến tôi lo lắng, hơn nữa nếu bà nội biết tôi để cho em về bằng taxi chắc chắn bà sẽ không vui”.
Khang Vi Băng hào phóng nhướng mày nói “Được, tôi không làm khó dễ anh, tôiđồng ý cho anh đưa về, nhưng bữa ăn đêm thì miễn, tôi muốn tắm rửa rồiđi ngủ luôn, còn anh, mấy giờ anh về thì tùy, anh đi qua đêm với cô ấycũng được”.
Thật là đòi mạng, rõ ràng anh đã cảnh cáo chính mìnhđừng để ý đến lời cô, nhưng hết lần này đến lần khác, anh nghe khônghiểu mới lạ………….
“Anh chỉ ra ngoài một chút” Anh dịu dàng nói “Nếu em không thích ra ngoài vậy em hãy ở nhà chờ tôi, xong việc tôi sẽmua đồ ăn khuya về cho em”.
Cô che mặt nói “Không cần, tôi không muốn ăn gì.”
Vì sao vẫn muốn giả vờ quan tâm cô? Chắc là anh ta cảm thấy thương hại côvà cục cưng sắp bị anh ta vứt bỏ, cái tên khốn khiếp này……………
Đến bệnh viện phụ sản, Thượng Lâm Thải Hà đã đặt trước phòng khám phụ sảnnăm sao cho cô, nhìn bề ngoài rất giống một khách sạn năm sao, còn cóbãi đỗ xe rất lớn, Thượng Thái Lăng tắt máy xuống xe mở cửa cho cô.
Trước kia cô rất tự nhiên đưa tay cho anh, nhưng hôm nay cô không cần để ý đến anh, vậy mà anh lại nắm lấy tay cô thật chặt.
Lòng bàn tay anh truyền đến hơi ấm, cô ra lệnh cho chính mình không được nhìn anh để tránh cho anh phát hiện ra cô rung động.
Anh thực đáng chết nha, đã muốn vứt bỏ cô, lại còn cầm tay cô làm gì? Làmuốn sau này cô sẽ nhớ tới anh, nhớ anh đến phát khóc ư?
Cô sẽ khônglại vì anh mà cảm thấy tan náy cõi lòng, hôm qua là trong lúc xúc độngnhất thời cô mới như thế, từ giờ trở đi, cô sẽ giấu kín tâm sự tronglòng, cho dù đến lúc ký tên ly hôn cô cũng không để cho anh nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình.
Cục cưng, sau này chỉ còn có hai mẹ con tathôi, ba con là đồ vô lương tâm, anh ta đã bỏ đi cùng với người tình cũ, nhưng con yên tâm, mẹ sẽ nuôi con thật tốt, còn có ông bà ngoại yêuthương con nữa, cho nên con không cần phải lo lắng, cũng không phải sợhãi điều gì cả, biết không?
Bỗng nhiên, hốc mắt cô đỏ lên.
Cô cố ngăn dòng nước mắt, nghĩ đến cục cưng khiến cô rất đau lòng, côkhông có cách nào giữ lại ba ba cho cục cưng, cô không xứng làm mộtngười mẹ tốt.
“Tôi muốn đi toilet”. Vừa đến cửa phòng khám, Khang Vi Băng liền thoát khỏi tay anh đi về phía nhà vệ sinh.
Thượng Thái Lăng nhìn theo bóng lưng cô, anh biết rằng cô vừa rơi nước mắt.
Đều tại anh mới khiến cô thương tâm đến thế. Anh cam đoan đây là lần đầutiên cũng là lần cuối cùng, tuyệt đối anh sẽ không làm cho cô rơi nướcmắt.
“Ai đây nhỉ? Hóa ra là Thượng tổng giám đốc a!” Một ngườiđàn ông mặc âu phục chỉnh tề, trên tay cầm một sấp tài liệu tươi cười đi tới.
Thượng Thái Lăng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đối phương “Đừng nói cho tôi biết bà xã cậu lại mang thai nhé”.
Là Bao Đại Vĩ – bạn học của anh.
Bao Đại Vĩ có gia thế rất đáng nể, gia đình anh ta kinh doanh bất động sảnrất thành công, tiếng tăm lừng lẫy, trước mắt anh ta đảm nhiệm chức tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Bao.
“Không cần phải ngưỡng mộ tôiđâu”. Bao Đại Vĩ nói “Đã là đứa thứ ba, ai, như thế nào lại là con trai? Bà xã tôi vẫn thích con gái mà không được”.
Thượng Thái Lăng nở nụ cười “Thế bao giờ vợ cậu sinh”.
“Tháng ba sang năm”.
“Muộn hơn con tôi hai tháng, bà xã tôi dự tính sinh vào tháng một”. Kỳ lạ,cùng bạn bè tán gẫu ngày dự sinh của bà xã làm cho anh cảm thấy vô cùngthỏa mãn.
“Nói đến chuyện này, thật may mắn là cậu không kết hôn với Tạ Cung Kỳ”. Bao Đại Vĩ nhìn anh, nhíu mày nói.
“Như thế nào? Chẳng lẽ cậu nhìn tôi và Cung Kỳ không hợp?”. Thượng Thái Lăng có chút kinh ngạc khi nghe anh ta nói.
Anh với Cung Kỳ là bạn học cho nên khi đi họp lớp, tất cả mọi người đều hỏi bao giờ hai người sẽ kết hôn.
“Bây giờ cậu kết hôn rồi tôi mới dám nói”. Bao Đại Vĩ nói với vẻ mặt không cho là đúng.
“Khi Cung Kỳ đến Mỹ được ba tháng thì đã bắt đầu bắt cá hai tay, là cậu ngây thơ nên chẳng biết gì cả, bọn tôi biết điều đó nhưng sau khi bàn bạcquyết định không nói cho cậu biết nhỡ xảy ra án mạng”.
Anh ngây ngẩn cả người “Cậu nói cái gì?”.
Cung Kỳ bắt cá hai tay? Không đến ba tháng đã bắt cá hai tay?
Bao Đại Vĩ đang nói cái gì? Không có khả năng, không có khả năng xảy ra chuyện này.
“Cô ta ở đã sớm ở chung với một gã sản xuất phim hoạt hình. Chẳng lẽ, cậuchưa bao giờ nghi ngời tại sao cô ấy chậm chạp không muốn quay về ĐàiLoan sao? Cô ta rất ngưỡng mộ tài hoa của gã tây kia, ngưỡng mộ đến mứchiến thân cho anh, còn đem hết tiền lương của mình cho anh dùng, nhưnglại lấy tiền sinh hoạt phí từ cậu”.
Sắc mặt Thượng Thái Lăng tái nhợt. Anh chờ cô ấy nhiều năm như thế cũng chưa từng nghi ngờ cô, vậy mà……….
Anh không tin, nhất định chỉ là lời đồn đại, chắc mọi người đoán sai rồi.
“Nếu cô ấy sớm thay lòng đổi dạ, tại sao cô ấy lại không nói chia tay”. Anhkích động nói, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng đượcviệc mình bị đội nón xanh.
“Đó là bởi vì già trẻ lớn bé nhà cô ta đều dựa vào tiền viện trợ của cậu”. Bao Đại Vĩ nói “ Em trai cô ta học ở miền Nam, học phí như nào cậu cũng rõ, rồi em gái cô ta học ở Viện âmnhạc thì càng không nói, ăn tiêu đều xả láng, còn có, ông nội cô ta bịốm, tiền thuốc men rất tốn kém, bà nội thì ở viện dưỡng lão cũng tiêurất nhiều tiền, tất cả các khoản dựa vào tiền cha mẹ cô ấy kiếm được thì sao đủ? Nếu không có kim chủ là cậu thì cô ta lấy đâu ra tiền? Mà cáigã tây kia cũng không có tiền cho cô ta, gã ta còn phải nuôi vợ với bađứa con nhỏ nữa”.
Thượng Thái Lăng cảm giác như trời đất rung chuyển.
Cô không chia tay với anh là vì tiền? Vì tiền?
Lý do này thật khó chấp nhận.
Anh hít sâu một hơi nhìn bạn “Cô ấy đang ở Đài Loan, vừa trở về ngày hôm qua”.
“Cái gì?” Bao Đại Vĩ há to miệng “ Cô ta trở về làm cái gì?”
Thượng Thái Lăng ủ dột nói: “Cô ấy biết mình kết hôn nên tức giận quay về xemthế nào, cô ấy nói bị tai nạn ở Nam Phi phải nằm viện ba tháng, khi vềMĩ mới biết tin mình kết hôn”.
“Cô ta nói thế ư!” Bao Đại Vĩ vẻmặt khinh thường «Rõ ràng cô ta cùng người tình đi công tác ở Nam Phi,về tới Mĩ biết tin cậu kết hôn nên mới hoảng, cô ta sợ cậu không trả phí sinh hoạt cho cô ta nữa cho nên mới vội vã quay về tìm cậu nói chuyện,mấy người bọn mình…… mấy người bạn học ở Mỹ đều biết việc này, người phụ nữ này quả thật là không thể hiểu nổi. Khi cậu kết hôn cùng Khang tiểuthư, bà xã tôi vẫn luôn trầm trồ khen ngợi, còn cậu chỉ biết có Tạ CungKỳ mà thôi “.
Thượng Thái Lăng thất thần, thật lâu mới khôi phục được.
Đáng chết !
Còn lừa anh là bị tai nạn xe……
” Cậu có biết hàng năm cô ta trở về gặp cậu hai lần, cô ta nói như thếnào không? ” Bao Đại Vĩ nheo mắt tức giận nói ” Cô ta nói mình là ngườiphụ nữ rất thoải mái. “
Oanh!
Người phụ nữ rất thoải mái… Người phụ nữ chết tiệt!
Anh nhìn Khang Vi Băng đi ra từ phòng vệ sinh, tâm trạng anh vẫn mười phần kích động.
“Tốt nhất là cậu không nên để ý đến người đàn bà kia nữa…….A, bà xã tôi kiểm tra xong rồi, lần khác nói chuyện với cậu”. Bao Đại Vĩ vỗ vỗ bả vai anh rồi đi.
Khang Vi Băng đi tới gần anh “Anh sao vậy? Trông anh thật kỳ quái, mới bị ai đánh à?”
“Cũng không khác là mấy”. Anh giơ khóe miệng lên trào phúng.
Mười mấy năm tình cảm cũng chỉ thế thôi, tình yêu sớm thay đổi mà anh lạikhông biết, người yêu thương ngay bên cạnh mà thiếu chút nữa anh lại bỏqua.
Bỗng nhiên anh cầm tay cô ôn nhu nói «Chờ kiểm tra xong chúng ta đi xem phim sau đó sẽ đi ăn khuya».
Khang Vi Băng kỳ quái liếc anh một cái «Không phải anh đi có việc sao?”.
Anh nắm tay cô, vẻ mặt làm cô không đoán được.
«Không đi, vĩnh viễn cũng không cần đi».
Khang Vi Băng cảm thấy mình và Thượng Thái Lăng là một đôi vợ chồng kỳ quái, không chỉ cô mà các bạn của cô cũng nói thế ?
Thế này là như thế nào? Ít nhất cô cũng thấy thoải mái.
Tầm mắt cô di chuyển nhìn về phía bé con mập mạp đáng yêu đang nằm trêngiường nhỏ, tuy mới sinh được được hai tháng nhưng đã là một soái carồi.
Ngược thời gian trở về N tháng trước, tối hôm đó, sau khi cô khám thai xong biết được cục cưng là con trai thì Thượng Thái Lăng cùng cô đi xem phim, sau đó hai người đi ăn một bữa ăn rất xa hoa, cùngthưởng thức cảnh đêm nữa, nhưng cũng từ đêm đó trở đi, anh không hề nóitới bạn gái cũ lần nào nữa.
Mà cô, cô là Khang Vi Băng nhé, cô cũng cố tự tôn, kiêu ngạo của mình.
Nếu anh không nhắc tới cô cũng không hỏi, hai người cứ như thế cho đến lúccục cưng ra đời, mà lúc này trông anh trăm phần trăm là người chồngngười cha tốt, trừ lúc đi công tác xa thì một bước anh cũng không rờikhỏi cô.
Cô cho rằng, anh dứt khoát chia tay với bạn gái chắc là dobà nội. Cô tin rằng chắc bà nội biết được việc gì đó nên yêu cầu anhkhông được ly hôn, không được bỏ cô và cục cưng, cho nên anh mới chịuđựng đến bây giờ.
Tuy Thừa Vũ và Băng Khiết đều khuyên cô đừngsuy nghĩ nhiều, nếu anh có người khác thì anh đã lựa chọn, nhưng ngườianh chọn là cô.
Cô mới không tin.
Cô luôn tin tưởng vàochính mình nhưng anh và bạn gái cũ yêu nhau mười mấy năm, cô làm sao màthay thế cô ta được? Cô không nghĩ tự đề cao bản thân mình như thế.
Trong mấy tháng dưỡng thai, cô chỉ đơn thuần suy nghĩ về cục cưng, cũng không muốn nghĩ xem tình cảm của mình với Thái Lăng như thế nào?
Đứng ở địa vị của cục cưng, có một gia đình đầy đủ đã là hạnh phúc rồi, chonên cũng không cần nghĩ anh với bạn gái cũ thế nào, dù sao hiện tại haingười cũng là vợ chồng hợp pháp mà cục cưng cũng được hai gia đình yêuquý, như thế là đủ rồi.
Ngày mai cô sẽ đi làm trở lại, cô phảinhanh chóng khôi phục lại thân hình, ở nhà sống an nhàn sung sướng đãlâu, cô rất muốn nhanh chóng quay lại làm việc.
«Anh đã về rồi, cục cưng sao rồi? Hai mẹ con hôm nay thế nào?”
Thượng Thái Lăng tươi cười đi đến phòng cục cưng, trong tay cầm bó hoa hồng nhung.
Khang Vi Băng nhìn anh.
Bộ âu phục màu tối làm cho dáng người anh cao ngất, thân hình lại cân đối, mặc quần áo rất vừa vặn, mà cô rất thích bộ dáng anh mặc âu phục, nhìnrất nam tính mà gợi cảm.
Càng ngày cô càng thấy ngủ chung phòngvới anh là một loại cực hình, thật là đòi mạng a, mà bây giờ, suốt ngàybà nội cằn nhằn bắt bọn họ chuyển chiếc giường nhỏ đi, muốn bọn họ nhanh chóng có con nữa làm cho Thượng gia con đàn cháu đống.
Chỉ nghĩ đến việc ngủ cùng anh trên một chiếc giường làm cho da đầu cô nổi một trận run rẩy.
Bây giờ chỉ nhìn thấy anh là cô lại thấy tim đập mạnh, nếu còn ngủ cùng anh nữa cô thực sự sợ mình phải dùng thuốc ngủ mới ngủ được.
“Tôikhông biết là cục cưng cũng thưởng thức được hoa hồng cơ đây”. Cô thửđoán xem anh sẽ tặng hoa hồng cho ai, bà nội hay mẹ, hay là đi hẹn hòvới người khác.
Thượng Thái Lăng nhìn bà xã xinh đẹp, anh mỉm cườiđến gần, đưa bó hoa đến trước mặt cô “Hoa này anh tặng cho em, chúc mừng em ngày mai đi làm trở lại”.
Hơi thở anh bao quanh cô, trái tim cô đập mạnh, mặt ửng đỏ.
Thật là đòi mạng. Anh đi đến gần cô như thế làm cô chịu không nổi, cô cảm giác rất ngưỡng mộ anh.
“ Nhìn cũng được”. Khang Vi Băng hừ nhẹ nhận lấy bó hoa nhằm che dấu đôi tai đỏ ửng, cô nhận bó hóa, đưa lên mũi ngửi.
Anh tặng cô hoa hồng đỏ mà hoa hồng đỏ tượng trưng cho cái gì? Là tượngtrưng cho tình yêu sao? Ông trời, cảm giác này thật là tuyệt với.
Nhưng………..cô tưởng tượng nhiều như vậy làm gì?
Mặc kệ anh tặng cô hoa hồng đỏ cũng không tượng trưng cho tình yêu, nếu anh ta thích cô thì anh ta đã sớm bày tỏ, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?
Cho nên, cô cũng không cần ôm hy vọng lớn, có thể cùng anh duy trì cuộcsống hôn nhân đã thỏa mãn, hiện tại cô nên tập trung vào việc chăm sóccục cưng và công việc thôi, ánh mắt cũng không cần để ý đến anh, tronglòng cũng không cần suốt ngày nghĩ đến anh, cô cứ như cô gái mới yêu lần đầu, thật là buồn cười.
“Em không muốn nghỉ thêm một thời giannữa sao? Anh rất thích cảm giác có người chờ anh đi làm về”. Ánh mắtThượng Thái Lăng tập trung trên người cô, cô mặc một bộ âu phục màu bạcrất xinh đẹp, đường cong ma quỷ hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Đôi mắt cô sáng ngời, mái tóc mềm như tơ, cả người đều là mùi hương thơmnhẹ, không biết cô dùng loại nước hoa gì, anh thích cô, ngày càng mêmuội vì cô.
Khi cô mang thai anh không muốn làm tổn thương cụccưng nên đã mệnh lệnh cho chính mình không được có ảo tưởng đối với cô,nhưng hiện tại………..
Nhìn cô ngày càng quyến rũ, mỗi khi ở cùng cô trong phòng như một loại tra tấn, anh đã rất cố gắng nhẫn nhìn mới khắc chế được dục vọng đối với cô.
“Mỗi ngày bà nội đều chờ anh về đó”. Cô cau mũi nói, né tránh tầm mắt của anh.
Làm chi mà nói thích có người chờ anh trở về nhà, hại tim cô đập loạn, anhkhông biết nói thế rất dể khiến người khác hiểu lầm sao?
“Bà nội?”Thượng Thái Lăng sửng sốt, khóe miệng bất giác cong lên. Cô cũng thậtgiỏi giả vờ, mỗi ngày anh tam làm trở về nhà ngay đều là vì ai? Tâm tưcủa anh đều đặt hết trên người cô.
“Đúng thế!” Cô hừ một tiếng“Tôi nghĩ bà nội nhất định rất thích ở nhà chờ anh đi làm về, anh khôngcần phải lo lắng không có người chờ anh”.
“Đúng vậy, em nói đúng, bà nội sẽ chờ anh”. Vẻ mặt anh tươi cười “Tối nay hãy đưa cục cưng cho thím Lý chăm sóc, chúng ta ra ngoài ăn tối chúc mừng em ngày mai đi làm lại, được không?”
“Được, dù sao anh cũng là người trả tiền”. Vừa nghĩ đến việc cùng anh ăn cơm ở ngoài lại khiến tim cô đập nhanh.
Không thoát, cô thật sự không thoát đi được rồi. Nếu bây giờ anh muốn li hôn, cô sẽ chết mất, bởi vì cô cũng sớm không rời khỏi anh được rồi . . . . . .