Buổi sáng ngày hôm sau, Ôn Tề vẫn còn đang ôm bà xã nhà mình ngủ ngon thì nghe tiếng gì đó ở bên ngoài, anh liền chầm chậm mở mắt. Điều đầu tiên anh làm chính là nhìn xem Ninh Khiết San còn ngủ hay không, nếu cô vẫn còn ngủ thì anh cũng sẽ cho cô ngủ tiếp, nhưng mọi chuyện đã như những gì anh nghĩ, bà xã của anh vẫn còn nhắm mắt ngủ rất yên.
Sau đó thì anh liền tìm điện thoại, bên trong điện thoại là một loạt tin nhắn công việc của Tích Hiệu, rồi tin nhắn hỏi han của Vera… Nhưng người cô ấy hỏi không phải anh, mà là phu nhân của anh. Xem ra để Vera lại Ôn gia với Ninh Khiết San thì hai người họ đã thân thiết đến mức này rồi à?
Nhưng ít nhất thì anh cũng thấy an tâm thì ở Ôn gia vẫn có người trò chuyện với cô, thứ anh sợ nhất chính là những lần cô im lặng không đáp, lúc đó thì anh chỉ lo cô bị làm sao, cô không càn quấy, không làm loạn, cũng không ăn vạ, nhưng cô lại chọn im lặng. Nếu như thế thì thà cô tức giận, làm loạn đủ đường chứ cứ im im trầm trầm như vậy thật sự khiến người ta lo lắng.
Anh cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi gọi điện cho Tích Hiệu.
– [Ôn tổng, anh không sao chứ?]
– Tôi không sao, đêm qua tôi và San San ở lại Ninh gia. À phải rồi, cậu sắp xếp lịch tuần này trống cho tôi bốn ngày, tôi muốn đưa San San đi du lịch.
– [Nhưng Ôn tổng, tuần này chúng ta đều đã có hẹn với đối tác… Họ đã hẹn anh rất lâu rồi]
– Tôi không quan tâm, nếu cậu không sắp xếp được thì nghỉ đi.
Nói xong thì Ôn Tề cũng lạnh lùng tắt máy, lâu lắm rồi anh mới có hứng thú đi chơi ấy vậy mà lại không thể sắp xếp được sao. Còn Tích Hiệu nghe vậy liền thở dài, chưa để cậu ấy nói tiếp thì ở bên kia đã truyền đến tiếng tút tút kéo dài, Vera thấy sắc mặt của Tích Hiệu không được tốt liền lo lắng… Nói đúng hơn là lo lắng cho phu nhân, nói:
– Sao rồi? Ôn tổng nói thế nào? Phu nhân… Cô ấy có sao không?
– Nè, Vera! Cô thích phu nhân hay sao vậy? Từ hôm qua đến giờ cô cứ nhắc phu nhân, phu nhân, phu nhân suốt thế.
Quát Vera xong thì Tích Hiệu cũng vùng vằng bỏ đi, để lại Vera vẫn còn ngẩn người. Ơ hay cái tên điên này bị sao vậy chứ? Ai chọc trúng chỗ điên của cậu ta hay sao mà lại nổi cáu như vậy, nổi cáu với ai chứ đối với cô thì mơ đi.
Vera liền nhìn theo bóng dáng của lầm bầm nói:
– Đúng là như tên, nhân với trừ! Ý nghĩa là nên trừ bỏ người như anh đi. Tên đàn ông thối! Đàn ông thối! Xí!
[…]
Còn ở Ninh gia, sau khi Ôn Tề thức dậy được một lúc thì Ninh Khiết San cũng đã tỉnh giấc, anh nhìn thấy cô đã tỉnh giấc liền bước đến dịu dàng vuốt vuốt lưng cho cô, sau đó còn bế cô ngồi dậy. Hai mắt của Ninh Khiết San vẫn còn lờ đờ, cô nhíu mày nhìn anh, sau đó lại ngơ ngác hỏi:
– Bây giờ đã là mấy giờ rồi vậy?
– Chỉ mới hơn tám giờ thôi, em cứ từ từ.
Ninh Khiết San gật đầu, cô giống như một đứa ngốc mà đi vào nhà vệ sinh, vương vai ngáp một cái, còn nhìn lên thành bồn đã thấy anh đã để sẵn bàn chải đánh răng cho cô, bất giác cô lại thấy có chút ấm áp, từ nhỏ đến lớn thì rất ít khi cô ở bên cạnh cha mẹ, vì khi sinh cô thì họ đã có tuổi rồi nên cần phải chăm lo cho sự nghiệp của mình nhiều hơn, cũng vì thế nên cô đã tự lập từ rất sớm.
Bây giờ đột nhiên lại có người đối xử với cô không khác gì là công chúa, làm cho trái tim của Ninh Khiết San thổn thức.
Nhưng chợt, cô lại thấy mình quên lấy quần áo vào mất rồi, sau khi đánh răng xong thì cô liền định đến lấy quần áo, nhưng đã thấy Ôn Tề đứng sẵn ở trước cửa phòng tắm, trên tay còn có quần áo, anh đưa cho cô, nói:
– Của em.
– Cảm ơn anh… À mà… Cái đó…
– Anh có lấy cho em rồi.
Ninh Khiết San đỏ mặt, dù sao thì đó cũng là đồ của con gái nên dù là vợ chồng cũng khó có thể tự nhiên được, sau đó thì cô cũng cầm lấy quần áo của anh rồi đi vào nhà vệ sinh, bỏ lại Ôn Tề ngây ngốc không biết tại sao vợ mình lại gấp gáp như thế? Anh nghiêng đầu không hiểu lắm, nhưng sau đó lại thôi không nghĩ nữa.
Đợi đến khi Ninh Khiết San xuống nhà thì Ôn Tề đã giúp mẹ vợ nấu ăn xong rồi, Thẩm Đào Nghi rất hài lòng với đứa con rể này, vừa biết nấu ăn, lại còn vô cùng tỉ mỉ, gọn gàng, bất chợt Ninh Khiết San thấy anh đang mang tạp dề liền thấy giật mình, đúng là người đàn ông quyến rũ nhất chính là khi vào bếp.
Ninh Tuân thấy bản thân bây giờ quá mờ nhạt trong ngôi gia này liền hắng giọng ho khan một tiếng, Thẩm Đào Nghi liền liếc nhìn chồng mình một cái, đã lớn già đầu rồi mà vẫn tị nạnh không khác gì trẻ con cả.
Sau đó thì cả Ninh gia ngồi xuống ăn sáng, Ninh Tuân nhìn Ôn Tề, nói:
– Thế nào rồi, đêm qua ngủ có quen không?
Ôn Tề nhìn sang cô, nhưng lúc này Ninh Khiết San lại muốn né tránh ánh nhìn của anh, liền cúi đầu ăn gấp. Còn anh thấy biểu hiện này của cô liền cười nhẹ, sau đó lại quay sang nhìn cha vợ, nói:
– Ngủ ngon lắm ạ, cha không cần lo.
– Vậy thì thường xuyên đưa San San về nhà nhé. Hai ông bà già này chỉ mỗi con bé là con gái thôi, nên nhiều khi gả đi cũng không nỡ, mà con lại là con trai duy nhất của Ôn gia, nên ở nhà giữ hương khói, nên yêu cầu ở rể cũng kì. Thôi thì có thời gian thì vợ chồng hai đứa về đây ở mấy đêm.
– Dạ được ạ, khi nào San San muốn thì con sẽ đưa cô ấy về đây.
Ninh Tuân gật đầu, sau đó thì nhà họ cũng vui vui vẻ vẻ mà dùng hết bữa sáng.
Sau khi dùng xong bữa sáng thì Ôn Tề cũng đưa Ninh Khiết San về lại Ôn gia, nhưng trên đường đi thì anh cũng nhìn cô, hỏi:
– San San, sao đêm qua em lại không cho anh về Ôn gia? Chẳng phải em không thích nhìn thấy anh sao?
Ninh Khiết San bất giác cứng họng, sau đó thì coi buông điện thoại xuống, nhìn anh, nhíu mày, nói:
– Ôn Tề, anh có thể đừng hỏi những câu ngu ngốc như vậy có được không? Chẳng lẽ anh còn không biết ý em?
– Ý em là gì?
– Anh! Anh cố ý không hiểu đúng không.
Ôn Tề nhìn cô mỉm cười, sau đó nói:
– Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật nhé?
Ninh Khiết San ngạc nhiên nhìn anh, thật ra cô cũng rất muốn được đi hưởng tuần trăng mật, cô từng rất nhiều lần nghĩ đến cảnh đó, nhưng cuối cùng do Ôn Tề quá bận nên chắc là anh quên mất, mà nếu anh đã quên thì cô cũng không có tâm tình để nhắc đến.
Bất chợt hôm nay anh lại đề nghị như thế, khiến cô có chút thấy hạnh phúc, ít nhất là anh còn nhớ, chứ không phải là đã quên… Nhưng mà…
– Nhưng mà công việc của anh…
– Em thích là được.