Giao việc cho Tích Hiệu xong thì anh cũng quay về phòng để ôm vợ mình ngủ. Lúc Ninh Khiết San nhìn thấy thì cô cũng có chút lo lắng, cô không biết là anh đã biết chuyện gì hay chưa, lỡ đâu anh biết rồi thì người chịu tội nhất chắc là Mỹ Hy, tại vì bệnh viện cũng là cô ấy tìm, bác sĩ cũng là cô ấy hẹn, nếu thật sự bị Ôn Tề biết được thì Mỹ Hy sẽ khó tránh việc bị phán xét và chỉ trích.
Nhìn thấy Ninh Khiết San vẫn còn khẩn trương khi thấy mình, Ôn Tề cũng không nói gì mà nằm xuống giường, còn vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh mình, nói:
– Đi ngủ thôi San San, em đang khó chịu trong người, không được ngủ muộn đâu.
Ninh Khiết San nghe thế cũng trèo lên giường rồi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh, lúc này Ôn Tề liền đưa tay đặt lên bụng của cô, khiến cho cô giật mình đưa mắt nhìn anh, sau đó thì anh lại xoa nhẹ, vừa giúp cô giảm đau lại còn làm ấm bụng của cô nữa, hành động này của anh lại một lần nữa khiến cho Ninh Khiết San kinh ngạc.
– Anh vừa học ở trên mạng, họ nói là làm như vậy sẽ giúp em không đau nữa.
Ninh Khiết San chỉ nhìn anh mỉm cười, nam nhân này không biết nên gọi là thật thà hay là ngốc nữa, anh không chỉ là không biết nói dối mà còn cực kỳ thật thà, những gì anh nói đều chân thật một trăm phần trăm không cần kiểm chứng. Cô thật sự không dám tin người đàn ông này là Ôn tổng lạnh lùng có tiếng Diêu thành sao?
– Em nhìn gì vậy?
– Em nhìn anh đấy, em nghe nói Ôn tổng lạnh lùng, bá đạo… Nhưng tại sao em lại thấy anh vừa thật thà vừa ngốc.
– Ý em là sao?
– Ý em là anh thật thà hóa ngốc đấy!
Ôn Tề nhìn cô, sau đó cũng nở một nụ cười, dịu dàng hôn lên trán của cô một cái. Anh hi vọng chỉ là anh nghĩ nhiều thôi, nếu như cô thật sự có cái gì đó giấu anh, hay nói dối anh, lừa gạt anh, thì anh không chắc bản thân có thể nhẫn nhịn được… Hoặc nếu quá đáng hơn thì anh sẽ làm cô đau, làm cô tổn thương, dù điều đó là điều anh không muốn, nhưng một khi anh tức giận thì những gì có thể hành hạ, có thể tra tấn anh đều làm.
– San San, anh yêu em.
– Ừm, em biết rồi. Ngủ thôi.
Ninh Khiết San nhắm mắt, nhưng tâm của cô lại không tịnh được, cô biết những lời anh nói đều là thật lòng, anh cũng là thật lòng thích cô, nhưng mà cô vẫn chưa dám buông bỏ quá khứ… Cô… Cô không dám phủ nhận chuyện bản thân vẫn còn yêu Doãn Kinh Kha, cô cũng không muốn thừa nhận Ôn Tề yêu mình… Cô cũng không biết hiện tại mình đang muốn gì nữa…
Còn Ôn Tề, anh nhắm mắt nhưng trong lòng lại không thể ngừng lại những suy nghĩ lung tung của mình, nếu như… Nếu như cô thật sự lừa dối anh thì sao? Đến lúc đó anh sẽ đối xử với cô như thế nào đây? Nếu lúc đó cô muốn anh buông tha cho cô thì… Không! Chắc chắn anh không thể nào ly hôn với cô được, nhưng mà… Nếu anh độc đoán để cô ở bên cạnh mình bằng sự giam cầm thì anh chỉ sợ cô sẽ chết dần… Chết mòn vì cô đơn, nỗi buồn, nỗi đau thương sẽ từng ngày từng ngày gặm nhấm cô, đến khi cô hoàn toàn chết tâm… Đến lúc đó thì sao? Đến đó thì cho dù anh có dùng cách nào cũng không có được cô.
Nhưng mà… Nhưng mà nếu bảo anh buông bỏ Ninh Khiết San thì anh không làm được.
Bất chợt Ôn Tề lại siết chặt vòng tay ôm cô hơn, Ninh Khiết San cũng cảm nhận được… Nhưng cô tự trấn an bản thân là do anh bị áp lực công việc thôi, không sao cả.
Hai người, mỗi người mang một tâm trạng lo lắng khác nhau, cứ như vậy mà từ từ chìm vào giấc ngủ.
[…]
Sáng ngày hôm sau, Ninh Khiết San vẫn ôm hôn chào tạm biệt Ôn Tề để cho anh đi làm.
Tám giờ sáng, Trịnh Mỹ Hy cũng đến để đón cô đi, nhưng trước khi rời khỏi nhà thì Vera vẫn nắm tay cô lại, nghiêm giọng nhắc nhở:
– Phu nhân, nếu cô đi thì sẽ không có đường lui đâu… Cô…
– Vera, tôi biết bản thân đang làm gì. Dù có chuyện gì ra thì tôi sẽ sự chịu trách nhiệm.
Cánh tay của Vera buông thõng, xem như là cô ấy cũng đã khuyên hết lời, nếu như phu nhân vẫn kiên quyết với quyết định của bản thân như thế thì cô ấy cũng không còn gì để nói nữa. Tương lai tươi sáng hay mịt mù cũng là do cô ấy tự lựa chọn.
Ninh Khiết San vừa lên xe của Trịnh Mỹ Hy thì Tích Hiệu cũng nhanh chóng bám theo. Nhưng trước khi cậu ta đi thì Vera cũng nhắc nhở cậu ta một câu:
– Trước khi cậu gọi cho Ôn tổng thì nên chuẩn bị tinh thần để ngăn cản anh ấy nhé.
– Vera, cuối cùng thì bí mật của phu nhân là gì? Trong cô có vẻ rất lo lắng…
Nhưng Vera chỉ lắc đầu, thôi thì Ninh Khiết San cũng đã đưa ra sự lựa chọn rồi, cô ấy cũng không muốn nói thêm…
Sau khi Ninh Khiết San và Trịnh Mỹ Hy đến bệnh viện, thì Mỹ Hy cũng nhìn cô, nói:
– San San, cậu nghĩ kĩ chưa… Một khi đã vào thì xác định cậu sẽ không đường lui.
– Tớ nghĩ kĩ rồi. Hy Hy, cậu đừng lo nữa, có chuyện gì thì tớ sẽ chịu trách nhiệm.
Nói xong thì Trịnh Mỹ Hy và Ninh Khiết San cũng đi vào bên trong bệnh viện Tiền Huy, ban đầu thì bác sĩ cũng hỏi rõ tình hình của bệnh nhân, sau đó thì cũng cho cô xét nghiệm tổng quát một lượt qua.
Lúc này Tích Hiệu nhìn thấy phu nhân nhà mình mặc đồ bệnh nhân liền khó hiểu, không biết cô bị làm sao. Nhưng khi nhìn thấy ba chữ “Khoa phụ sản” thì cậu ta lại có chút giật mình… Chẳng lẽ phu nhân muốn phá thai?
Không thể nghĩ được gì nữa, cậu ta liền nhanh chóng gọi cho Ôn Tề.
– Ôn tổng, tôi có chuyện này… Nhưng anh phải bình tĩnh…
– [Nói]
– Chuyện là… Phu nhân… Phu nhân đến bệnh viện…
– [Cái gì? Cô ấy đến bệnh viện nào? Làm gì?]
– Tôi không biết… Nhưng phu nhân đã thay đồ bệnh nhân, là bệnh viện phụ sản Tiền Huy… Tôi sợ…
– [Tôi tới ngay! Cô ấy đi với ai? Bắt người đó lại]
– Đã rõ.
Nói xong, Ôn Tề liền tắt máy rồi tức tốc chạy đến bệnh viện.
Còn Tích Hiệu nhận được lệnh của anh chỉ biết cầu mong cho phu nhân không sao, nếu như cô có sao thì cậu ta e là người chịu trận sẽ là Trịnh Mỹ Hy tiểu thư…
– Phu nhân… Hi vọng chỉ là tôi nghĩ nhiều, nếu cô thật sự làm điều dại dột thì… Ông trời cũng không giúp được cô.