Khi chiếc máy bay của hai người họ hạ cánh tại sân bay Ngurah Rai tại hòn đảo Bali, lúc này Ôn Tề liền nhanh chóng đón chuyến xe gần nhất để đưa cô về khách sạn, nhưng anh lại chợt nhớ đến lúc trước khi anh và Tích Hiệu đến đây công tác thì phía đối tác đã thuê cho anh một căn homestay vô cùng tiện nghi và cực kì riêng tư.
Nghĩ đến khoảng không gian riêng tư thì anh liền nhắn cho Tích Hiệu, bảo cậu ấy đặt giúp anh một căn, không cần quá lớn chỉ cần tiện nghi và đảm bảo riêng tư là được. Lúc này Ninh Khiết San cũng chỉ đưa mắt nhìn anh nhưng chẳng nói câu gì, mãi cho đến khi chiếc xe đến đón hai người họ thì Ninh Khiết San mới có chút dao động, nhưng thứ khiến cho Ninh Khiết San dao động lại chính là người đàn ông đã đi ngang qua, hai mắt của cô tựa như vô hồn nhìn về phía xa xăm, Ôn Tề cũng đxã thấy nhưng anh không muốn nói đến.
Về đến homestay, Ôn Tề vốn dĩ định sẽ đi lên phòng trước nhưng Ninh Khiết San lại nắm lấy tay của anh, có chút khó khăn, nói:
– Có phải…Anh đã biết chuyện gì rồi phải không?
Anh có chút ngạc nhiên nhìn cô, cuối cùng thì cô ấy cũng đã chấp nhận nói chuyện với anh rồi, nhưng chuyện cô nói là chuyện gì cơ? Anh đã biết chuyện gì?
– Ý em là chuyện gì?
– Chuyện của Kinh Kha…Ý tôi là Doãn Kinh Kha.
Anh híp mắt nhìn cô, tại sao đột nhiên cô lại hỏi đến chuyện của hắn ta, chẳng lẽ cả hòn đảo Bali rộng lớn như vậy mà chỉ mới ở đây chưa được ba mươi phút mà đã chạm mặt Doãn Kinh Kha cùng vợ sắp cưới của hắn ta rồi sao? Đây có thật là sự trùng hợp hay không?
Lúc này Ôn Tề chỉ lắc đầu không nói gì, anh thì có biết chuyện gì chứ. Nhưng làm sao Ninh Khiết San tin được chuyện này, rõ ràng là anh cố ý đưa cô đến đây để làm cho cô đau lòng sao? Người đàn ông này đúng là rất nhỏ mọn, nhưng nếu anh không thừa nhận thì cô cũng chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
[…]
Buổi trưa Ôn Tề đưa Ninh Khiết San đến một nhà hàng sang trọng để dùng bữa, ở đây thì cô mới nhìn rõ được người đàn ông kia, vốn dĩ vừa rồi cô còn tưởng mình chỉ là đang nhìn nhầm, nhưng hóa ra thì không phải là nhầm mà thật sự Doãn Kinh Kha cùng với một người phụ nữ đang ở đây, không những thế mà cô ấy còn đang mang thai, nếu nói về chiếc bụng nhô cao kia thì cũng đã sắp đến ngày lâm bồn, nhưng hai người họ chỉ mới chia tay cách đây ba tháng thôi mà? Vậy…
Lúc này Ôn Tề vẫn chậm rãi đưa một miếng thức ăn lên miệng, còn nói:
– Ninh Khiết San, em nhìn xem, vì hắn ta mà kiên quyết chống đối tôi, giờ thì sao…?
Anh lại chậm rãi đặt nĩa và thìa xuống, hai tay đan vào nhau chống cằm nhìn cô, nói tiếp:
– Giờ nhìn em không khác gì trò hề!
Ninh Khiết San im bặt, cô nuốt hết nước mắt vào trong, nhưng sau đó thì cô cũng chỉ cười lớn. Hành động này của cô thu hút sự chú ý của Doãn Kinh Kha và bạn gái của hắn ta, khi hắn ta xác định đúng người phụ nữ kia chính là Ninh Khiết San thì đã vô cùng khẩn trương, còn cô bạn gái bên cạnh tên là Thang Tố Linh, cô ấy nhìn bạn trai rồi lại hướng mắt nhìn về cô gái kia, cô ấy chắc là Ninh đại tiểu thư của Ninh gia, trước kia do Ninh gia bảo hộ nên Doãn gia mới có vị trí như hiện tại.
Bây giờ lại đột ngột ở đây, còn cười ngây ngô như vậy đúng là dọa cho người ta sợ hãi.
Cô đưa mắt nhìn anh, nói:
– Có phải anh cố ý…Anh cố ý làm người xấu, vì biết rõ anh ta đã phản bội tôi?
Lúc này Ôn Tề liền đứng dậy rồi nắm tay cô rời khỏi nhà hàng, trước khi rời đi anh vẫn còn để lại một câu:
– Đừng nhìn nữa, hắn ta… KHÔNG XỨNG!
Sau khi dùng bữa trưa về đến chỗ ở của họ thì cô luôn nhốt mình ở trong phòng, ngay lúc này không có ai ở bên cạnh thì cô mới an lòng mà khóc lớn, nhưng ngay sau đó thì cô đã nhận thức được không được khóc lớn tiếng quá, cô sợ cảm giác ở bên cạnh Ôn Tè, cô không muốn anh nhìn thấy cô khóc lóc thê thảm như vậy, vốn dĩ ngay từ đầu anh đã luôn nhắc nhở cô đừng bao giờ tìm hiểu lý do anh ép gả cô, nhưng mà tất cả…Tất cả đều là do cô chấp mê bất ngộ, là cô không muốn hiểu, là cô không chấp nhận được sự thật, tất cả đều là tại cô. Nhưng bây giờ thì sao chứ?
Cô mất hết rồi…Niềm tin của cô mất sạch rồi.
Tình yêu đúng là thứ phù phiếm, vốn dĩ ngay từ đầu cô không nên tin vào thứ phù phiếm này, để bây giờ người đau lòng lại chính là cô. Ninh Khiết San ơi là Ninh Khiết San, thông minh cả đời, kiên dũng cả đời…Cuối cùng lại bị phản bội lâu như vậy mà vẫn không hay biết.
Ngay bây giờ thì Ninh Khiết San mới hiểu được cảm giác của Ôn Tề, cô và Doãn Kinh Kha chỉ mới ở bên nhau có máy năm mà cô đã thấy khó chịu như thế rồi, còn Vera ở bên cạnh Ôn Tề hơn mười năm, bị người thân yêu của mình phản bội thì thử hỏi có ai mà chấp nhận được. Nhưng Ôn Tề hoàn toàn không làm lớn chuyện, đến cả việc Doãn Kinh Kha phản bội cô mà anh cũng muốn che giấu, anh thà cả đời để cô hận anh chứ cũng không muốn cô phải đau lòng vì một người như vậy, chắc hắn trước kia anh đã bị chính người mình yêu nhất phản bội nên mới có ngày hôm nay.
Ninh Khiết San ngồi một góc ở trong phòng không nói không rằng, không ăn không uống, cũng chẳng muốn gặp anh nữa.
Còn Ôn Tề thì ở bên ngoài cũng lo lắng, anh hiện tại rất muốn xông vào để nói chuyện với cô, nhưng anh hiểu tâm trạng hiện tại của Ninh Khiết San sẽ rất rối bời, thôi thì cứ để cô ấy như vậy xem sao. Nhưng nếu cứ để như vậy thì lúc cô chịu mở cửa bước ra thì đã biến thành một bộ xương di động mất rồi, ngay sau đó thì Tích Hiệu đã gọi đến.
– [Ôn tổng, tôi nghe nói Doãn Kinh Kha cũng đã đến Bali…Vậy ngài và phu nhân…]
– Đã gặp rồi.
Chợt, Ôn Tề lại nghĩ ra một cách, không để đầu dây bên kia tắt máy thì anh đã nói:
– Tích Hiệu, cậu đưa Vera đến đây ngay. Tôi cho cậu thời hạn hết ngày hôm nay, nếu tôi không nhìn thấy cậu thì cậu cũng không cần đi làm nữa.
Nói xong thì cũng chẳng để Tích Hiệu ú ớ thêm câu nào thì anh đã tắt máy, bỏ lại Tích Hiệu ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Vera ở bên cạnh nhìn sắc mặt của cậu ta không tốt lắm, liền gấp gáp hỏi:
– Sao rồi? Ôn tổng nói gì?
– Ôn tổng nói… Nói cho chúng ta thời gian hết ngày hôm nay phải lăn đến Bali…Nếu không…Nếu không thì không cần đi làm nữa.
Vera liền nhìn vào đồng hồ, bây giờ cũng đã gần một giờ chiều, mà ngồi máy bay từ đây đến Bali cũng mất hơn tám tiếng, chưa kể thời gian mua vé, kiểm vé,… Thì bây giờ họ phải nhanh chóng xuất phát thì may ra còn kịp.
Thấy cô ấy đang tính toán gì đó thì Tích Hiệu cũng nghi ngờ không biết cô ấy đang muốn làm gì. Cậu ta liền hỏi:
– Cô làm gì vậy?
– Đi chuẩn bị từ giờ thì may ra tối nay sẽ đến kịp, nếu anh còn lề mà lề mề thì chắc chắn là bị đuổi việc đấy!
Bây giờ đại não của Tích Hiệu mới chạy hết những câu mà Vera vừa nói.
Đúng, sẽ mất việc…Chắc chắn sẽ mất việc nếu cậu ta còn không nhanh lên!