Ninh Tuân về đến nhà liền hùng hổ tức giận gọi con gái vào phòng, Thẩm Đào Nghi liền lo lắng mà đi theo chồng và con gái, nhưng ông ấy không phải tức giận mà là lo lắng rồi trách con gái không nói chuyện này với cha mẹ. Lúc này Ninh Khiết San mới hoàn toàn buông bỏ cảnh giác mà khóc nức lên đầy đau khổ, hai vợ chồng nhà họ Ninh nhìn nhau, giống như là có tâm linh tương thông liền gật đầu một cái.
Thẩm Đào Nghi dịu dàng nắm lấy tay của con gái, nói:
– San San, dù sao con cũng đã… Đã xảy ra chuyện đó với Ôn Tề, hay là con gả cho cậu ấy đi. Dù là người đời vẫn luôn dị nghị cậu ta giết cha, giết anh để chiếm lấy tài sản, nhưng nếu cậu ta thật sự là kẻ giết người thì thử hỏi còn có thể ung dung tự tại như bây giờ sao?
– Con… Con không thích hắn ta, hắn ta là kẻ vô lại, là tên cặn bã, con hận hắn!
Hai ông bà nhà họ Ninh cũng đau đầu, sau đó vẫn để cho cô suy nghĩ một thời gian, sau đó thì Ninh Tuân kéo vợ mình về phòng và nói hết chân tướng cho bà ấy nghe.
Thẩm Đào Nghi nghe thấy Doãn Kinh Kha phản bội con gái mình liền nổi đóa vô cùng, bà ấy liền muốn hùng hổ chạy đến Doãn gia làm một trận lớn, nhưng đã bị Ninh Tuân ngăn lại, dù sao hiện tại Ninh gia vẫn là nơi chống lưng cho Doãn thị, bây giờ đám người họ Doãn ăn cháo đá bát này thì không thể dung túng được nữa, ông ấy sẽ làm cho Doãn gia thừa sống thiếu chết.
Chỉ có đứa con gái nhỏ của ông thì chịu ấm ức rồi, vừa bị bạn trai nó yêu thương phản bội, vừa bị một tên đàn ông máu lạnh vô tình hà hiếp, nếu vừa rồi ông ấy còn chất vấn cô thì chắc con gái ông sẽ ấm ức mà chết mất.
Sau khi hai người họ bàn bạc với nhau thì cũng chỉ còn cách duy nhất chính là ép gả, cho dù thế nào thì Ôn Tề cũng đời tư trong sạch hơn hẳn Doãn Kinh Kha, không những thế mà Ôn Tề thật sự là người nó năng lực, tiếp quản Ôn thị từ năm hai mươi tuổi, đến bây giờ đã là mười năm, dù Ôn thị không như trước nhưng một tay ngang mà vẫn duy trì được Ôn thị thì cũng xem như là có năng lực.
– Ông nghĩ sao?
– Tôi thấy hay là cứ chấp nhận sính lễ của Ôn Tề đi, sau đó chúng ta sẽ lựa lời nói chuyện với San San. Nhưng chuyện nó bị phản bội tuyệt đối không được nói, tôi không muốn người ta nói con gái mình nhu nhược.
Thẩm Đào Nghi cũng nghe vậy, lúc này Ninh Tuân liền cho người liên lạc với Ôn Tề, nói anh cứ mang sính lễ đến.
Ôn Tề sau khi nghe Tích Hiệu báo như thế liền mừng thầm, nhìn tấm ảnh trên bàn làm việc của mình mà mỉm cười, anh cũng không hiểu bản thân bị làm sao nữa, từ khi gặp Ninh Khiết San thì anh lại muốn che chở cho cô, nếu là người khác thì cứ bắt kết hôn rồi hai năm sau liền ly hôn, lần này thì lại khác, anh không muốn ly hôn.
– Ôn tổng, ngài thật sự muốn kết hôn với Ninh tiểu thư sao? Tuy bề ngoài cô ấy luôn nhu thuận, nhưng thật chất là người rất cố chấp.
Ôn Tề liền liếc Tích Hiệu một cái, có chút không vui, xem ra cậu ta còn hiểu Ninh Khiết San hơn cả anh, người phụ nữ của anh là người mà cậu ta có thể nói hay sao, Vera cũng nhanh tay che miệng của Tích Hiệu lại, còn nói vào tai cậu ta nếu muốn sống thì ngậm miệng lại, còn nếu muốn chết thì cứ tiếp tục.
Đây cũng là lần đầu tiên sau gần mười năm ở bên cạnh Ôn Tề mà họ thấy anh si mê một cô gái như vậy, tuy nói Ninh Khiết San tuyệt sắc mỹ nhân thì không đến, nhưng nhìn cô thì rất yểu điệu thục nữ, vừa hay Ôn Tề lại là quân tử, mà “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”.
Vera nhìn anh, xong lại lắc đầu, chuyện yêu đương nam nữ đúng là khó nói nhất trên đời, từ trước đến nay có rất nhiều nhà muốn đem con gái gả vào Ôn gia, cũng là họ chủ động ngỏ ý liên hôn nhưng đều bị Ôn Tề thẳng thừ từ chối, chỉ duy nhất Ninh gia là đích thân anh mở lời, nhưng không ngờ Ninh lão gia lại chấp nhận, nói sao thì Ninh gia vẫn nhỉnh hơn Ôn gia một chút.
– Chuyện của Ôn tổng thì chúng ta không nên xen vào.
Lúc này Ôn Tề mới gọi Vera, bảo cô ấy chuẩn bị một ngôi nhà mới ngoài nhà tổ Ôn gia, dù sao thì ngôi nhà anh đang sống thật sự quá ô uế nên anh không muốn để Ninh Khiết San sống ở đó, Vera cũng hiểu tâm ý của Ôn Tề đối với chủ mẫu tương lai này, xem ra tương lai Ôn tổng cao cao tại thượng cũng là đội vợ lên đầu cho mà xem.
– Vera, chuyện của San San tôi giao lại cho cô, nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì tôi sẽ hỏi tội cô.
– Ôn tổng, anh thật sự có tình cảm với Ninh tiểu thư như vậy sao? Cho dù cô ấy đã có bạn trai.
Ôn Tề không đáp, anh cũng không hiểu bản thân đang bị cái gì nữa, nhưng mỗi khi nhìn thấy Ninh Khiết San đi bên cạnh nam nhân khác là anh sẽ thấy rất khó chịu, nó khó chịu đến mức làm anh muốn nghẹt thở, trái tim của anh không biết từ khi nào đã chạy đến bên cạnh cô, nếu như là cô thì cho dù có phải thân bại dạnh liệt, ở rể hay bỏ cả Ôn thị, anh cũng chấp nhận.
Đại nghịch bất đạo thì sao chứ? Ở bên cạnh người mình yêu, sống đến đầu bạc răng long mới là chuyện anh luôn ao ước, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng sống vì mình, lần này… Anh sẽ sống vì bản thân.
[…]
Buổi sáng ngày hôm sau, Ninh Khiết San đi xuống nhà thì đã nhìn thấy Tích Hiệu và Vera, hai người họ với một số người khác đang cầm theo lễ vật mà Ôn Tề đã chuẩn bị, hai mắt của cô nhìn cha mẹ, sau đó thì Ninh Tuân nói:
– Đây là sính lễ của Ôn Tề. San San, con đến đây xem một chút.
– Sính lễ?
Ninh Khiết San đầu óc ong ong không hiểu chuyện gì, chẳng lẽ bây giờ cha mẹ là đang muốn ép gả cô sao?