Ninh Khiết San liền bật cười, đây là lần đầu tiên Lục Chi Nghiên gọi tên của cô, nhưng mà có lẽ Lục Chi Nghiên chỉ biết cô ấy không phải con cháu nhà họ Lục, còn chuyện có khả năng cô ấy là dòng dõi nhà họ Ôn thì chắc Lục Xán sẽ không để cho cô ấy biết đâu nhỉ? Vừa nghĩ đến đây, Ninh Khiết San đã nhìn cô ấy, nói:
– Vậy cô có muốn tìm lại gia đình của mình không?
– Đã lâu như vậy rồi, nếu như họ muốn tìm tôi cũng chẳng để đến ngày hôm nay.
Nhưng lúc này Ninh Khiết San lại hỏi:
– Nếu như người nhà của cô không còn nữa thì sao? Hay vốn dĩ họ không biết được sự tồn tại của cô.
– Ôn phu nhân, cô có ý gì vậy?
Lúc này Ninh Khiết San mới nói về chuyện nghi ngờ của mình và Ôn Tề, nhưng Lục Chi Nghiên nghe đến đây thì chỉ mỉm cười, chuyện của Lục gia và Ôn gia giống như nước với lửa cả mấy đời, không chỉ thế mà những người ở Diêu Thành từ đầu đến cuối đều biết Lục Chi Nghiên thích Ôn Tề, nếu như Lục Chi Nghiên thật sự là con cháu Ôn gia thì đúng là buồn cười thật đấy.
Cô ấy cũng không muốn làm tốn thời gian của Ninh Khiết San và Trịnh Mỹ Hy, cô ấy liền định sẽ đứng dậy. Nhưng sau đó thì cô lại nói:
– Có phải ở thắt eo của cô có một vết bớt hình hoa vừa nở đúng không?
Lục Chi Nghiên nghe đến đây liền có chút giật mình, giống như Ninh Khiết San dự đoán, cô ấy liền nhìn sang cô, không nghĩ đến tại sao cô lại biết chuyện này chứ, nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Lục Chi Nghiên thì cô chỉ mỉm cười, nhìn cô ấy bằng một cặp mắt khiêu khích, nhưng sau đó thì cô lại mỉm cười, nói:
– Muốn biết vì sao tôi biết có đúng không? Theo tôi nhớ thì từ trước đến giờ cô không bao giờ ăn mặc quá nóng bỏng, chắc là vì vết bớt cô cho là xấu xí đúng không?
– Tại sao… Tại sao…
– Vì con gái của Ôn gia, từ khi sinh ra đã bị Lục Xán bắt đi, nhưng gia chủ mẫu của Ôn gia có viết lại, con gái út nhà họ Ôn tên là Ôn Nhạc Hoa, bên ngoài dịu dàng đoan trang, bên eo có một vết bớt, nếu sau này có gặp lại thì cũng dễ nhận biết.
Nghe đến đây, thì ánh mắt của Lục Chi Nghiên hoàn toàn vô hồn, cô ấy thật sự không tin được sự thật này, nếu như cô ấy và Ôn Tề thật sự là anh em của nhau thì đúng là rất buồn cười, hay nói đúng hơn là chuyện nực cười nhất của Diêu Thành.
Nhưng sau đó thì Ninh Khiết San cũng nói với Lục Chi Nghiên rằng cô và Mỹ Hy cũng vừa vặn định đến bệnh viện, nếu không ngại thì có thể đi cùng.
[…]
Trịnh Mỹ Hy và Ninh Khiết San cùng Lục Chi Nghiên đến bệnh viện Tiền Huy, ban đầu Ninh Khiết San chỉ định sẽ đưa Mỹ Hy đến khám thai, nhưng bây giờ cô lại gọi cả Ôn Tề đến, anh chưa kịp biết chuyện gì nhưng chỉ cần nghe thấy vợ mình gọi thì ngay lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến, lúc anh đến bệnh viện thì còn lo sợ rằng cô bị làm sao, nhưng nhìn thấy Lục Chi Nghiên thì mọi suy nghĩ của anh đều như dừng lại.
– Em nói cho cô ta rồi?
– Em nói rồi, chẳng phải anh cũng muốn biết sự thật sao? Nhân cơ hội này, anh và Chi Nghiên cùng nhau xét nghiệm đi.
Mặc dù Ôn Tề cũng có chút thấy quá vội vàng, vì ban đầu anh chỉ muốn cho Tích Hiệu điều tra sơ qua một lần, đợi khi nào có được kết quả mà mình mong muốn thì anh mới nói sự thật cho cô ấy nghe. Nhưng không ngờ vợ của anh lại nhanh nhẹn như vậy, chưa gì đã đem chuyện này nói cho cô ấy nghe rồi.
Lời vợ khó cãi, nên ngay lập tức Ninh Khiết San liền cho người sắp xếp bác sĩ tốt cho họ. Sau khi lấy máu xong thì anh cũng quay về bên cạnh của cô, lúc này Lục Chi Nghiên đang ngồi bên cạnh họ, nhưng lạ lùng thay là vì mặc dù đang nhìn người mình thích thể hiện ân ái với vợ nhưng cô ấy lại không có chút gì gọi tức giận, đổi lại thấy vô cùng hạnh phúc, bất giác Ninh Khiết San cũng biết tình hình hiện tại của họ nên đã huých tay của anh nhắc nhở.
Sau đó thì Ninh Khiết San liền bỏ chồng mình sang một bên mà đến bên cạnh Lục Chi Nghiên, nói:
– Chi Nghiên, cô nghĩ sao về Lục thị?
– Nhưng chuyện Lục Xán làm thì sau khi phán án chắc hẳn Lục thị cũng chẳng còn, hơn nữa tôi cũng không có hứng thú với thương nghiệp, tôi thích hội họa hơn.
Nghe đến đây thì Ninh Khiết San có chút hiếu kì nhìn Lục Chi Nghiên, vì từ trước đến giờ cô chưa bao giờ biết cô ấy lại có năng khiếu hội họa, cứ nghĩ cô ấy chỉ thích mua sắm rồi tiêu sài, không ngờ một người như Lục Chi Nghiên lại có sở thích hội họa sao?
– Cô có biết họa sĩ Diêu Nhạc không?
– A, tôi có biết Diêu Nhạc, tác phẩm của cô ấy thật sự rất đẹp… Vậy… Diêu Nhạc là cô?
– Ngại quá, là tôi! Nhưng do tôi không thể danh chính ngôn thuận đem tác phẩm đưa ra ngoài… Nên là…