Bốn tháng sau.
Chuyện hôn sự của Ôn Tề và Ninh Khiết San đã lan rộng khắp Diêu thành, vốn dĩ Doãn gia định sẽ đến nhà họ Ninh làm loạn một trận nhưng do Ninh Tuân đã đến nhà họ Doãn dằn mặt trước một trận ra trò, mà những con chó nhà họ Doãn thì lại cụp đuôi không dám nói gì nữa, chỉ biết cúi mặt mà im lặng chịu trận.
Sau đó thì Ôn thị lại giáng một đòn chí mạng vào Doãn thị khiến cả nhà trên dưới của Doãn gia đầy lao đao, gà bay chó chạy không yên nổi một ngày, điều này là do đứa con trai quý hóa của họ ban tặng, vốn chỉ cần Doãn Kinh Kha không để bị Ôn Tề nắm thóp thì thử hỏi tại sao Ninh gia lại trở mặt như thế.
Từ trước đến giờ đều là do Ninh gia bảo hộ Doãn gia của họ, nếu không phải vì Doãn Kinh Kha được Ninh Khiết San để mắt đến thì thử hỏi Doãn gia còn có đất ở vậy sao? Nực cười! Nhưng không chỉ Doãn Kinh Kha bị nắm thóp mà trên dưới Diêu thành này ai ai cũng không muốn gả cho hắn ta, chỉ có mỗi Ninh Khiết San ngây ngốc không hiểu sự đời mà cứ như vậy đâm đầu vào một kẻ lăng nhăng như hắn, đúng là ngu ngốc.
Trước khi Ôn Tề rời khỏi nhà họ Doãn cũng để lại cho Doãn Kinh Kha một câu.
– San San là cô gái tốt, nhưng là do cậu không trân trọng cô ấy. Nếu cậu cứ tiếp tục dây dưa không dứt với vị hôn thê của tôi, thì tôi chắc chắn sẽ khiến cậu hối hận!
[…]
Theo như kế hoạch thì hôm nay Ôn Tề sẽ đưa Ninh Khiết San đến thử váy cưới, nhưng do anh có việc đột xuất nên đã để Vera đưa cô đi đến địa điểm trước.
Vốn dĩ Ninh Khiết San còn tưởng Vera sẽ đưa cô đến một tiệm váy cưới nổi tiếng và lớn nhất Diêu thành, nhưng hóa ra chỉ là một cửa hàng nhỏ, đến khách còn không quá hai người, à tính luôn cô, Vera và chủ tiệm thì đúng là ba người.
– Ninh tiểu thư, đây là chủ tiệm váy cưới – cô Cẩm Hương.
Tuy Ninh Khiết San không nguyện ý đến đây, nhưng cô là người có gia giáo, cũng không thể nào thất lễ với trưởng bối được, liền khó khăn nở một nụ cười nhẹ rồi cúi đầu xem như chào hỏi.
Cẩm Hương nhìn cô, xong lại đuổi khéo Vera đi ra ngoài để hai người họ có thể tự nhiên, lúc này bà ấy mới nhìn thật rõ dáng vẻ của người con gái trong lòng của Ôn Tề, thằng nhóc này từng nói với bà ấy rằng người nó thích không thích nó, người nó thích rất hận nó, nói nó là kẻ lòng lang dạ sói, nói nó tàn nhẫn, nhẫn tâm chia cắt uyên ương, nhưng bà ấy lại là người chứng kiến Ôn Tề trưởng thành, dù là cuộc sống của Ôn Tề bên cạnh Từ Tinh mười bảy năm không cảm được chút hơi ấm từ người mẹ, nhưng Ôn Tề lại là người rất ấm áp, nó cũng không phải hạng người muốn bắt ép con gái nhà lành, mà chỉ là tính chiếm hữu của nó quá cao, khiến cho con tim và lý trí chẳng thống nhất được.
Cũng chưa có ai dạy Ôn Tề cách yêu thương một người, vì thế nên anh mới không biết cách nào khiến cho người con gái mình thích cũng thích mình.
Nhưng mà nhìn cô gái này thì bà ấy cũng hiểu vì sao thằng nhóc thối kia lại gấp gáp muốn cưới con người ta như vậy, nhìn nét mặt không nguyện ý của Ninh Khiết San thì bà ấy cũng chỉ biết cười nhạt, thằng nhóc này luôn muốn bản thân mình mạnh mẽ… Nói cách khác là nó muốn bắt bản thân mạnh mẽ, bằng cái vỏ bọc lạnh lùng, tàn nhẫn, đúng là ngu ngốc.
Cẩm Hương vừa đo vải ở trên bàn, vừa nói:
– Cháu không thích Ôn tổng như vậy sao?
– Cháu có bạn trai rồi.
Cẩm Hương dừng lại, đưa mắt nhìn Ninh Khiết San, sau đó lại lắc đầu rồi đi vào trong, đem ra lần lượt là ba chiếc váy cưới mà Ôn Tề đã đặt từ bốn tháng trước, anh còn thúc giục bà ấy phải làm cho thật hoàn hảo, vì anh muốn hôn lễ của mình và người mình yêu phải thật sự chu toàn nhất có thể.
Ninh Khiết San trố mắt nhìn ba chiếc váy cưới lộng lẫy kia, cô thật sự không tin nổi tại sao nó lại có thể long lanh đến mức này, nói không phải quá nhưng tay nghề của cô Cẩm Hương còn tốt hơn so với nhiều nhà thiết kế ngoài kia, nhưng tại sao lại chôn chân ở một nơi thôn quê hẻo lánh này chứ.
– Cô gọi con là San San nhé?
– Vâng ạ.
Bà ấy nhìn cô mỉm cười, rồi nói đây là ba bộ lễ phục mà Ôn Tề đã nhờ bà ấy may giúp với bản thảo là do chính tay cô chọn. Ninh Khiết San giật mình, tại sao anh đối với cuộc hôn nhân này anh lại dụng tâm nhiều như thế? Chẳng phải cuối cùng chỉ là anh muốn chịu trách nhiệm với cô thôi sao? Tại sao còn tốn công tốn sức vì cô như thế?
Có lẽ thấy được sự kinh ngạc trên mặt của Ninh Khiết San, bà ấy còn không thể nhịn cười, thằng nhóc Ôn Tề bên ngoài lạnh lùng, nham hiểm là thế, chứ ở bên trong thật ra anh lại là người cực kì chu đáo, lúc nào cũng lo lắng cho người bên cạnh mà quên mất chính bản thân mình.
– San San, thật ra Tiểu Tề là người rất tốt, nhìn nó cứ mặt mày cau có vậy thôi, chứ nó lại là người chu đáo, biết quan tâm người khác.
– Cô Cẩm Hương, cô đang định nói tốt cho anh ta?
– Không! Bà lão đây chính là đang chê nó. Thằng nhãi đó lúc nào cũng mang vẻ mặt ủ dột, cau có khó chịu suốt ngày, bà lão đây sắp bước qua tuổi ngũ tuần mà vẫn trẻ hơn nó nhiều.
Ninh Khiết San mỉm cười, nụ cười này của cô hoàn toàn là tự nhiên chứ không phải gượng gạo như trước, cô Cẩm Hương bây giờ mới nhìn rõ nhan sắc của cô dâu tương lai của Ôn Tề, đúng là khi cô cười lên rất xinh đẹp.
– Đấy, San San xinh đẹp như vậy phải cười nhiều hơn.
Sau đó thì Ninh Khiết San bắt đầu thử váy cưới, đúng lúc cô vừa thay xong thì Ôn Tề cũng đến, nhìn thấy cô dâu của mình xinh đẹp tuyệt thế như vậy thì cũng khiến anh đứng hình mất vài giây, sau đó Tích Hiệu bên cạnh liền ho một tiếng kéo anh về thực tại.
Anh đi đến bên cạnh cô, dịu dàng hỏi:
– Em có thích không?
Nhưng Ninh Khiết San không đáp, chỉ lập tức thay đổi sắc mặt bằng một gương mặt lạnh lùng không cảm xúc, Ôn Tề cũng đã quá quen rồi nên anh cũng không khó chịu. Lúc này Cẩm Hương mới nói:
– Tay nghề của lão bà bà này không tệ đến mức đó. Thằng nhãi họ Ôn nhà cậu, vừa đến chưa chào bà đây một câu đã tìm đến vợ tương lai, đúng là vô lương tâm.
– Cô Cẩm Hương, cô đừng trêu chọc con nữa.
– Được rồi, được rồi, không nói với con nữa. San San, sau này con phải dạy dỗ lại tên ôn thần này, đừng để nó đi dọa người ta.
[…]
Hai tuần sau, hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của Ôn Tề và Ninh Khiết San.
Trước lúc hôn lễ diễn ra thì Ninh Khiết San có hẹn cùng bạn trai của mình là Doãn Kinh Kha bỏ trốn, trước giờ cử hành hôn lễ thì Doãn Kinh Kha cũng đến, hắn ta nắm lấy tay của cô rồi cùng nhau chạy trốn bằng cửa sau.
Nhưng đi chưa được bao xa thì đã nhìn thấy Tích Hiệu, hai người họ liền dừng lại, nhưng nhìn bên trong chiếc xe màu đen kia thì là cặp mắt sắc lẻm của Ôn Tề đang tối sầm lại, Tích Hiệu liền bước ra, nói:
– Thiếu phu nhân, cô nên nhanh chóng theo Vera về Ninh gia trước, nếu không…
– Ôn Tề! Tôi không muốn gả cho anh!
Ôn Tề liền hạ kính xe xuống, ánh mắt của anh cực kì khó chịu, nhìn ra bên ngoài, nói:
– Nhưng tôi lại muốn lấy em!