Còn về Thẩm Thụy Du, sau khi đưa Dục Linh Nhi và Kình Dư ra nước ngoài để chữa trị thì cô cũng đã khỏe hơn, sau đó họ đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài.
Nhưng sau đó thì Thẩm Thụy Du và Ninh Khiết San đã có một màn nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng, cô ấy muốn anh đổi từ họ Thẩm sang họ Ninh, nói thế nào thì Thẩm gia cũng có rất nhiều người là cháu trai, nhưng Ninh gia chỉ có cô là cháu đích tôn, nên nếu cô kết hôn rồi sinh con thì Ninh gia xem như là tuyệt hậu. Để tiếp tục nối nghiệp Ninh gia thì Ninh Tuân và Thẩm Đào Nghi đã nói sẽ nhận Thẩm Thụy Du làm con, thay họ của anh thành họ Thẩm.
Sau đó Ninh thị cũng sẽ để lại cho anh, nghe đến đây thì ban đầu Thẩm Thụy Du cũng từ chối, dù sao thì Ninh thị cũng là tài sản của Ninh gia, anh lại chẳng có chút huyết thống nào của Ninh gia, làm sao dám nhận. Nhưng Ninh Khiết San đã nói bản thân hiện tại muốn tịnh dưỡng cơ thể thật tốt, sau đó sinh cho Ôn gia một đứa cháu nối dõi, vì thế nên cô cũng đã từ bỏ suy nghĩ nối nghiệp Ninh gia, nhưng nếu bỏ thì thật sự rất đáng tiếc, sáp nhập Ôn – Ninh thì chồng cô sẽ cật lực. Nên cô muốn để Thẩm Thụy Du tiếp quản nó, nghe đến đây cả Thẩm Thụy Du và Dục Linh Nhi liền nói:
– Hóa ra em chỉ sợ chồng em cực khổ thôi à?
– [Ơ? Chứ anh Thụy Du là sếp tổng thì cũng có chị dâu làm hậu phương vững chắc, chị dâu lại còn vô cùng tài giỏi, đâu phải kẻ ngốc như em. Nên anh đâu có cực, chồng em một thân một mình gánh vác cả Ôn gia, bây giờ lại thêm cả Ninh thị thì đúng là đáng thương]
Cuối cùng, Thẩm Thụy Du cũng không thể nói lại đứa em gái này. Nhưng dưới sự năn nỉ của Ninh Khiết San và sự khuyên nhủ của Dục Linh Nhi thì Thẩm Thụy Du cũng đã đồng ý, anh đổi tên từ Thẩm Thụy Du sang Ninh Thụy Du, con trai của anh và Dục Linh Nhi cũng đổi tên thành Ninh Kình Dư.
Còn hôn lễ của anh và Dục Linh Nhi thì vẫn chưa vội tiến hành, tại vì thân thể của cô vẫn còn tồn dư một ít độc tố nên vẫn phải tịnh dưỡng cho khỏe hẳn đã.
Lúc Tiểu Kình Dư nghe mẹ mình nói người đàn ông đã khiến cho nhóc sợ hãi lại chính là cha của nhóc, thì thằng bé vô cùng hoảng hốt, đến hơn một tuần lễ cũng không chịu cho anh ôm. Mãi cho đến khi Dục Linh Nhi ngồi lại nói chuyện với nhóc con thì cậu bé mới nói:
– Hôm đó chú ấy nhìn con rất đáng sợ, con sợ chú ấy cướp đồ chơi của con.
Suy nghĩ non nớt của con trai khiến cho khóe môi của Ninh Thụy Du phải giật giật, cái quái gì vậy hả? Nhưng không đúng lắm nha, bình thường người ta lạc con nhiều năm thì chắc phải tình cảm đong đầy, khó có thể diễn tả bằng lời, nhưng sao anh đối với đứa con trai này lại có chút không giống như cha con cách biệt nhiều năm, mà nhìn giống đối thủ cách biệt hơn đấy.
Nhưng sau khi hóa giải xong chuyện của cha con nhà này thì Dục Linh Nhi cũng mệt là người, ngồi trong lòng của chồng mình trong phòng, nhìn ngắm khung cảnh hoàng hôn ở bên ngoài cửa sổ, cô liền mỉm cười nói:
– Anh thích bình minh hay hoàng hôn?
– Nếu là trước kia thì anh sẽ trả lời anh thích hoàng hôn. Nhưng hiện tại, anh không thích bình minh, cũng chẳng thích hoàng hôn.
Dục Linh Nhi nhìn anh, nghiêng đầu khó hiểu, hỏi:
– Sao vậy? Vậy anh thích gì?
– Vì nếu không có em thì dù là Hoàng Hôn hay Bình Minh cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh chỉ thích ở bên em.
Dục Linh Nhi bất giác mỉm cười, nhưng sau đó thì cô cũng đã xin lỗi anh, xin lỗi vì những năm qua đã nói dối anh, giấu giếm anh, còn lừa gạt anh… Nhưng tất cả cũng chỉ vì trả thù cho gia đình, cho cha mẹ. Ninh Thụy Du ôm vợ mình, nói:
– Thật ra thì có vài lần anh đã đoán em sẽ quay lại.
– Anh đoán sao?
Anh gật đầu, sau đó nói:
– Những năm nay, mỗi năm đến ngày giỗ của cha mẹ thì anh luôn về Diêu Thành trong thầm lặng. Anh đã nhìn thấy những bó hoa ở bên cạnh nhà cũ, còn ở bia mộ của họ thì anh cũng nhìn thấy một ít hương tàn… Nên anh đã đoán là em và Nguyệt Nhi đã đến.
Dục Linh Nhi cười nhạt một tiếng, đúng là cô đã đến nhưng chỉ đến được buổi tối muộn, nhưng cô cũng chỉ đến đó và nhìn họ, chứ chẳng dám nói gì, cô sợ khi cô nói ra thì Lục Xán sẽ phát giác ra chuyện gì đó… Nhiều năm nhẫn nhịn như vậy, cuối cùng cũng có thể nói ra…
– Đúng là em đã đến… Lạy, thắp hương cho họ, khóc lóc vì sự oan ức của họ… Nhưng lại chẳng dám nói với cha mẹ một câu nào… Là do em bất hiếu…
Ninh Thụy Du ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu của cô, nói:
– Tất cả đều chỉ tại vì sự tham lam vô độ của con người, nhưng ông trời vốn công bằng, rồi sẽ có quả báo cho những người làm ác!