Vừa bước vào đến cửa Thiên Nghĩa đã thấy một dáng người thon gọn, hắn mặc một chiếc áo sơ mi sọc ca rô cùng với chiếc quần jean bụi bặm, trên vai còn quẩy thêm một chiếc túi màu nâu ở giữa có nguyên một cái hình bát quái trong rất thời trang và ngầu, nhìn chả giống một đạo sĩ chút nào. Thiên Nghĩa lại bất ngờ khi hắn đang đứng nói chuyện với Nhất Trung, rồi khi hắn ta quay sang thấy Thiên Nghĩa thì như một người lịch sự hắn đến chào hỏi anh.
– Xin chào! Tôi là Đình Long, chắc đây là Thiên Nghĩa bạn của Nhất Trung có phải không nhỉ?
Thiên Nghĩa hơi bất ngờ rồi ngơ ngác một hồi lâu rồi gật đầu:
– Vậy ra Đình Long tiên sinh cũng đã quen biết Nhất Trung từ lâu rồi à!
– À không! Tôi chỉ mới gặp mặt tên cương thi đáng ghét này dạo gần đây thôi.
Nói rồi Đình Long cười lớn làm cho không khí cũng bớt căng thẳng đi phần nào trong sự bỡ ngỡ của ngày đầu gặp nhau. Tất cả bắt đầu cùng ngồi vào bàn và trò chuyện, sau khi chào hỏi qua lại, họ còn hỏi về công việc rồi thì cuộc sống,… Nói đoạn Nhất Trung mới sực nhớ:
– Thôi chết! Nãy giờ lo nói chuyện mà quên rằng hôm nay mời anh đến để xem tình hình của Tuệ Như ra sao rồi nữa Đình Long!
Đình Long vỗ bàn một cái rồi lật đật chạy vô phòng của Nhất Trung liền ngay sau đó để bắt mạch cho Tuệ Như, Thiên Nghĩa cũng theo đó mà vào trong thăm cô.
Đang vừa lúc bắt mạch xong, Đình Long nâng nhẹ nhàng tay của Tuệ Như đặt lên bụng rồi từ trong túi rút ra một lá bùa, nhìn bề ngoài cũng giống như những loại bùa thông thường thôi nhưng ngay sau khi Đình Long đốt nó trên tay bằng lửa do nội khí tích tụ từ lòng bàn tay xong thì anh mới huơ bàn tay đó quanh người với kết ấn Thần Lực, bàn tay được kết ấn ánh lên một thứ ánh sáng màu vàng, khi bàn tay kết ấn đó đi đến đâu cả người của Tuệ Như hồng hào tới đó, Nhất Trung cũng không hiểu cho lắm nhưng anh nhận thấy rằng nhịp tim của cô ấy cùng từ đó mà dần dần ổn định hơn. Ban đầu anh cũng không nghĩ rằng cơ thể Tuệ Như lại yếu đến như vậy, chỉ bị dọa một chút mà cô đã ngất đi đến nổi kiệt sức rồi.
Sao khi mọi thứ ổn thỏa thì tất cả lại trở ra ngoài phòng khách.
Thiên Nghĩa dặn Nhất Trung:
– Giờ anh mau ra tiệm thuốc tây ngoài đầu đường mà mua một ít thuốc đề kháng đi, tôi nghĩ là nó sẽ có ích cho cô ấy ngay lúc này.
– Ừm, vậy cậu ở đây với Đình Long nhé!
Cả hai người còn lại nhìn Nhất Trung rồi mỉm cười. Lúc này chỉ còn lại hai người đàn ông, không khí như ngột ngạt hơn khi cả hai đều thăm dò động tĩnh của nhau, dù không có ý đồ ác ý nhưng dường như giữa hai người luôn đề phòng kẻ lạ mặt.
Hớp một ngụm trà trên bàn Đình Long bình thản nói:
– Cậu đừng nhìn tôi như vậy chứ! Tôi chẳng có ý đồ gì đâu, chẳng qua là tôi có nhã ý muốn thu nhận Nhất Trung về làm đệ tử đạo gia mà thôi.
– Anh nghĩ rằng Nhất Trung sẽ đồng ý điều đó sao?
– Tất Nhiên là không mong chờ gì nhiều nhưng nếu được thì quá tốt.
– Anh không nghĩ rằng với một cương thi như Nhất Trung là điều khó khăn khi tiếp xúc với những món đồ vật như bùa chú hay sao?
Đình Long lại cười:
– Hừm! vậy ra là cậu vẫn chưa biết gì rồi, ai bảo với cậu là cương thi không thể trở thành đạo sĩ kia chứ? trên đời này không gì là không thể cơ mà, nhưng nếu để giải thích cho cậu nghe thì chắc phải mất ba ngày thì mới kể xong mất. Nhưng nếu Nhất Trung đồng ý chịu học đạo thuật thì tôi sẽ tặng cậu ấy một đôi găng tay để có thể cầm được những món đồ của đạo sĩ như kiếm gỗ đào, lênh phù hay đại loại là những vật có linh khí mạnh.
– Anh có chắc chứ? Vậy anh tính khi nào mới thu nhận cậu ta?
Đình Long gãi đầu bối rối:
– Thực sự ra thì tôi cũng chưa tính nhận hắn liền được vì ngoài kia vẫn còn tên cương thi chột mắt, người anh em cùng dòng tộc với Nhất Trung mà ngay cả cậu ta cũng không biết đang lộng hành khắp thành phố.
Thiên Nghĩa không khỏi ngạc nhiên khi nghe Đình Long nói về điều đó, giờ thì anh cũng đã biết vì sao nhìn tên cương thi với bên mắt ánh xanh đó lại có nét giống Nhất Trung đến như vậy, nhưng trong lòng anh lại bắt đầu khó hiểu vì nếu hai người đó có chung dòng tộc vậy thì chẳng phải đều ở nên Trung Hoa cả sao? Vậy thì cái tên đó qua Việt Nam bằng cách gì và tại sao hắn lại đến được thành phố này… mọi thứ lại quay cuồng trong đầu Thiên Nghĩa.
Đình Long vội nói chen vào dòng suy nghĩ của Thiên Nghĩa:
– Thôi cậu đừng suy luận chi nữa, để tôi nói ngắn gọn cho cậu hiểu như thế này này. Đầu tiên xuất thân của gia tộc Lạc Gia là ở bên tàu và cả đạo phái của tôi cũng vậy, ban đầu Lạc Gia là một dòng tộc lớn nhưng họ là người thường cả thôi chứ không ai là cương thi đâu mãi cho đến gần nữa triều Thanh thì đứng đầu gia tộc đời thứ hai người đó có tên là Lạc Nhất Lang vì được vua ban lệnh phải đi tìm thuốc trường sinh bất lão để giúp cho vua có thể sống lâu mà trị nước và cũng vì không muốn nước rơi vào tay của kẻ khác, sau một quảng thời gian dài cuối cùng thì Lạc Nhất Lang cũng tìm được bí quyết bất tử, đó chính là trở thành cương thi nhưng ý chí mỗi người mỗi khác, nên khi trở thành cương thi Nhất Lang không thể kiềm chế được cơn đói mà thẳng tay tàn sát cả gia tộc của mình, cũng từ đó mà Thiên Kiếp phái mới hình thành ngay sau đó và quyết thu phục hết đám cương thi của gia tộc họ Lạc này. Nhất Trung và tên cương thi chột mắt kia có lẽ là con cháu đời sau của gia tộc nhưng để trở thành cương thi thì đó vẫn là mật mà tôi không thể nói cho cậu nghe hết được. Sau hàng thế kỷ, trải qua mấy đời thì Thiên Kiếp mới lạc trôi qua được biên giới Việt Nam, còn riêng Lạc Nhất Trung thì tôi nhớ năm đó chắc cậu cũng có xem ti vi và biết được cậu ta qua đây như thế nào rồi nên tôi cũng không nói thêm nữa.
Sau những gì mà Đình Long kể cho Thiên Nghĩa nghe thì cuối cùng anh cũng đã dần hiểu rõ mọi chuyện hơn, anh trầm ngâm suy nghĩ.
(nếu mình biết gia thế của Nhất Trung sớm hơn thì tốt quá rồi).
Sau cuộc nói chuyện đó thì Nhất Trung cũng vừa về tới, trong phòng Tuệ Như cũng ho sặc sụa vang ra tới phòng khách cho nên cả ba người đàn ông cũng đột ngột chạy vào phòng chăm sóc cho cô gái duy nhất trong nhóm. Lúc này Tuệ Như đã tĩnh và bình phục nhiều nhờ thuốc và linh phù của Đình Long đưa cho.
– Tốt quá rồi, cô làm cho tôi và Thiên Nghĩa một lần nữa lo lắng nữa đó có biết không?