– Làm sao anh biết được là hắn đang bảo vệ tôi chứ?
Thiên Nghĩa ấp úng:
– Ờ, thì… tôi cũng chỉ đoán thôi, à mà lúc nãy tôi có nghe cô nhắc đến Kiến Nam, vậy rốt cuộc lúc nãy cô có chuyện gì?
– Tôi thật sự cũng đang rất hoang mang đây, lúc nãy quả thật chính là anh ta đến bóp cổ tôi, tôi còn nhớ như in cánh tay của anh ấy vẫn còn rướm máu, đôi mắt trợn trắng nhìn tôi, anh không tin thì anh coi đồ của tôi đây này vẫn còn dính máu của anh ta.
(nhìn lại đồ)
– Ơ, lúc nãy anh ấy người ướt đầy máu me thế kia chạm vào mình mà sao lại không có gì hết vậy nhỉ?
Thiên Nghĩa lúc này cũng vô tình nhận ra được điều gì đó kì lạ:
– Thôi rồi, cô nhìn lại vào gương đi, hình như trên cổ của cô có một vết bầm tím kia kìa!
– Lẽ nào anh ấy lại thành ma rồi quay lại tìm tôi chứ, tôi đã làm gì?
Nghĩa gạt tay:
– Thôi tạm thời cô qua nhà tôi ở đỡ đi, bên tôi có phòng riêng, cô cứ ở đó cho tiện, cố tiếp tục ở đây tôi không yên tâm đâu.
– Liệu anh có thấy phiền không?
– Không sao!
Nói rồi cả hai dìu nhau ra khỏi khu chung cư cũ kĩ đó, chân của Tuệ Như bị trật do lúc nãy phải vật lộn với thứ kinh khủng kia nhưng cô ấy không than đau một lời nào do Thiên Nghĩa đã cõng cô ấy mà đi. Không biết từ lúc nào mà Thiên Nghĩa lại thân với Tuệ Như đến như vậy.
Qua ngày hôm sau, Như và Thiên Nghia vào bệnh viện thăm lão Thiên. Hai người cùng nhau kể rõ mọi chuyện của ngày hôm qua cho lão nghe, lão lại nằm trầm ngâm suy nghĩ như mọi khi.
Lão Thiên thở dài:
– Sao mọi chuyện càng ngày càng phức tạp hơn vậy? Đầu tiên là chuyện Lạc Gia hắn cố bảo vệ cô Như rồi giờ lại đến chuyện Kiến Nam xuất hiện cố giết cô ấy, sau khi xuất viện tôi phải cố gắng gọi hồn của cậu ta lên mà hỏi chuyện thì mới rõ được chân tướng sự việc.
Sau khi cả ba người bàn chuyện xong thì cũng đến chiều, Như đem đồ qua ở đỡ phòng của Thiên Nghĩa một thời gian, nhưng cũng không biết là tầm bao nhiêu ngày nhưng trong lòng cô ấy luôn nghĩ là ở càng lâu càng tốt, vì nhà của Thiên Nghĩa rất đẹp tội gì mà không ở.
Một tuần sau khi ở nhờ nhà của Thiên Nghĩa, Như rất yên tâm vì có cậu ta bảo vệ, mặc dù vậy nhưng trong lòng của cả hai con người đều chỉ nghĩ là bạn bè thôi, những ngày ở chung nhà với Thiên Nghĩa quả thực là rất an toàn, không có chuyện kì lạ gì xảy ra, Lạc Gia vẫn ở đâu đó ngoài kia nhưng ko thấy tivi nói gì liên quan đến người chết nữa, nhưng tưởng chừng như mọi thứ sẽ yên bình thì đến một tuần sau, lúc mà lão Thiên cũng khỏe lại rồi xin xuất viện, sáng hôm đó Như và Thiên Nghĩa cùng nhau chuẩn bị ra ngoài và đi đến đón lão Thiên, trong lúc đánh răng rửa mặt bất chợt cô lại nhìn thấy Kiến Nam đang đứng ở phía sau nhìn cô chăm chăm, miệng cười đến toét mang tai máu chảy xuống ướt cả nền, cô hét thật lớn. Thiên Nghĩa ở ngoài phòng khách nghe tiếng la thất thanh của Như thì vội chạy vào, thấy Như đã nằm bất động dưới nền nhà từ bao giờ rồi, Nghĩa vội lấy dầu thoa cho Như, đến khi tỉnh lại người của Như rung cầm cập.
– Vừa rồi đã có chuyện gì vậy?
– Hic hic, tôi lại nhìn thấy cậu ta, hắn nhìn tôi rồi cười một cách man rợ, trên gương vẫn còn dòng chữ “vô tâm” bằng máu leo lét!
– Lúc tôi vào thì tôi đã thấy cô ngất xỉu rồi, có thấy cái gì đâu.
Như im lặng rồi cố gắng níu tay Nghĩa:
– Thôi… bây giờ đến đón lão Thiên trước đã.
Thiên Nghĩa gật đầu rồi dìu cô ra xe, chạy một mạch thật nhanh đến bệnh viện gặp lão Thiên, trên xe gió thổi tát vào mặt Như vì đi bằng xe mô tô, lúc quẹo cua cô nhìn thấy một bóng đen đứng bên đường nhìn rất giống Kiến Nam rồi cô lại rùng mình.
– Chuyện gì nữa đây?
– Không có gì!
Câu nói của Như làm cho Thiên Nghĩa có vẻ hiểu được gì đó, anh cũng không nói gì mà im lặng tăng ga chạy tiếp.