Cuồng Vọng Phi Nhân Tính

Chương 22: Câu chuyện của anh K



Câu chuyện hôm nay tôi muốn kể cho mọi người nghe là một câu chuyện khó nói. Trước khi bắt đầu câu chuyện tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị mọi người khinh bỉ, thậm chí chửi mắng. Anh T, anh có thể phát những tấm ảnh này cho mọi người.

Đúng vậy, mọi người đều nhìn thấy, đây là một tấm ảnh bị chụp trộm. Người trong tấm ảnh chính là tôi – đang “tự sướng.”

Xin lỗi, em Q, đã để em phải xem một cảnh tầm thường, nhưng điều mà tôi buộc phải nói với mọi người là, đồ lót trong tay tôi đây chính là của con gái tôi.

Ha ha, tôi biết mọi người rất ngạc nhiên, có lẽ mọi người đang chửi thầm tôi, chửi tôi là kẻ súc sinh không bằng loài cầm thú. Tôi biết tôi là một kẻ súc sinh, nhưng xin mọi người hãy tin tôi, từ trước tới nay tôi chưa từng đụng đến một ngón tay của con gái tôi, sự việc tồi tệ nhất chính là ở tấm ảnh này.

Anh K run rẩy cầm chén nước trà lên nhưng rồi lại làm đổ cả nửa chén lên người. Cô Q vội vàng đưa cho anh một tập giấy ăn.

Cảm ơn em, Q. Tôi khá hơn rồi, không, anh T, tôi hoàn toàn có thể nói tiếp, hãy tin tôi.

Cũng giống như tất cả mọi người, nguyên nhân tôi bị khinh rẻ thế này là bắt nguồn từ một cuộc gặp gỡ. Nói cụ thể đó là một câu chuyện xảy ra từ mười chín năm trước.

Hồi đó tôi 15 tuổi, là một học sinh lớp 7 vô cùng ngây ngô, hàng ngày chỉ biết vùi đầu học tập. Tôi biết, nếu không học thì thân thế sự nghiệp của tôi không thể vượt trội hơn người được. Lúc đó tuy rằng nói chưa cởi mở như bây giờ nhưng trong vườn trường cũng có hiện tượng lén lút, thỉnh thoảng vẫn bắt gặp những đôi học sinh nam nữ ôm hôn nhau ở góc tường. Ngày ấy tôi bận đến mức chẳng có thời gian nhìn ngó gì các bạn nữ trong lớp, đối với vấn đề nam nữ lại càng mù tịt.

Nghỉ hè năm lớp 9, tôi không đi chơi khắp nơi như những bạn cùng học mà ngày ngày cặm cụi học trong trường vắng vẻ. Đó là những ngày rất gian khổ, mọi người có thể tưởng tượng, một thằng con trai đang sức lực tràn trề mà ngày nào cũng ngồi trong căn phòng vắng vẻ học thuộc lòng, làm toán. Tiêu khiển duy nhất là ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn sân trường vắng lặng. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy chẳng thà mùa hè năm ấy cứ chơi bời thỏa thích lại hơn, không thi được và phổ thông trung học cũng chẳng sao, không thi đỗ vào đại học cũng chẳng sao, cho dù bây giờ tôi có là thằng vô công rồi nghề tôi cũng cam tâm. Nếu được như vậy, chí ít tôi cũng là một con người có nhân cách vẹn toàn, là một người cha đàng hoàng.

(Anh K lấy tay day trán, cúi gập người đau khổ tràn trề. Anh T ra hiệu cho La Gia Hải đang định đứng lên an ủi hãy ngồi yên, bảo mọi người chờ anh K bình tĩnh trở lại.)

Dần dần, tôi phát hiện buổi chiều hàng ngày có hai bố con đến chơi ở vườn trường. Tôi sở dĩ khẳng định họ là bố con là bởi vì tôi nghe thấy cô con gái gọi người đàn ông là bố. Cô con gái khoảng 12, 13 tuổi, tết hai bím tóc, rất xinh xắn, thường mặc một chiếc váy hoa nhiều màu. Ông bố cũng rất đẹp trai, đeo một cặp kính gọng vàng, trông ra dáng tri thức.

Hồi ấy phòng học của chúng tôi là nhà một tầng, dưới cửa sổ là một dãy bồn hoa. Mùa hè đến, từng làn hương thơm ngát bay vào qua cánh cửa sổ để mở. Hai bố con nhà nọ thỉnh thoảng đến sân tập chơi xà đơn, có khi đến bên những bồn hoa hái hoa, bắt chuồn chuồn. Mỗi lần nghe thấy tiếng cô bé tôi đều tự cho phép mình nghỉ ngơi một chút. Cái gọi là nghỉ ngơi của tôi chính là ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn hai bố con họ chơi đùa. Có lúc bọn họ nhìn thấy tôi cũng cười tỏ vẻ thân thiện. Lúc đó, cảnh tượng trước mắt khiến tôi cảm thấy cuộc đời sao đẹp thế. Thử nghĩ mà xem, khi hoàng hôn xuống, bố dẫn con đi chơi trong vườn trường, bức tranh đó thật lay động lòng người. Điều đó làm cho tôi thường nghĩ về cuộc sống tương lai – tháng ngày an nhàn no đủ, tôi phong độ ngời ngời, dẫn con gái đi chơi. Bên cạnh là một thằng bé gia cảnh nghèo nàn đang nhìn theo với ánh mắt thèm khát. Ngày nào tôi cũng mong ngóng họ đến chơi, như thế mới có thể khiến tôi có được mấy phút thoát ra khỏi ra cái ảo tưởng ấy. Đối với tôi thực tế là một sự thỏa mãn quá lớn.

(Anh K tỏ vẻ mơ màng, hơi mỉm cười, đồng thời lại đang run rẩy, như đang nhớ lại cảnh tượng khiến anh vừa cảm thấy đau khổ vừa cảm thấy hạnh phúc.)

Tôi nhớ chiều hôm đó rất nóng, không có một làn gió. Tôi ngồi trong phòng học mồ hôi túa ra đầy người, cảm thấy không khí như đông cứng lại. Tôi nghĩ nóng thế này chắc họ sẽ không đến. Nhưng đến khoảng hơn 3 giờ lại thấy bố con họ xuất hiện.

Họ đến thẳng bên cạnh bồn hoa dưới cửa sổ tôi đang ngồi, ông bố còn nhìn tôi gật đầu. Nhưng tôi phát hiện thấy thái độ của ông ta có chút gì đó méo mó, như rất căng thẳng. Cô con gái thì không ngẩng đầu lên.

Lần này họ không hái hoa, bắt chuồn chuồn mà ngồi trên bồn hoa bằng xi măng, cạnh sát vào cửa sổ. Như thế họ có thể nấp sau những khóm hoa rậm rạp, nhưng nhất cử nhất động của bố con họ đều không lọt qua được mắt tôi. Ông bố đặt cô con gái ngồi lên đầu gối mình, tiếp đó…

(Anh K nuốt nước bọt một cách khó khăn, mồm khô khốc nghe như có tiếng lạo xạo.)

Tiếp theo ông ta cởi chiếc váy của cô con gái, cả quần lót của cô bé.

Đầu tôi trống rỗng, cả người giống như bị phép định thân làm cho không cử động được. Trước mắt là cơ thể cô bé đang nhấp nhô trên người ông bố. Bên tai là tiếng thở hổn hển của ông ta.

Họ thay đổi vài tư thế cuối cùng kết thúc bằng tiếng kêu nhẹ của ông bố ở đằng sau cô con gái. Sau đó họ tự nhiên mặc quần áo, còn vứt chiếc khăn mùi soa cô con gái dùng để lau phần dưới cơ thể lên cửa sổ. Cuối cùng họ quay nhìn về phía tôi cười như thông báo sự mãn nguyện rồi bỏ đi.

Họ đã đi rất lâu, tôi vẫn đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếp đó, mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà cứ tưởng như mấy giây. Cho đến khi bóng đêm trùm xuống, mẹ tôi đến trường gọi tôi về ăn cơm, tôi mới định thần lại. Tôi lén giấu chiếc khăn mùi soa vào cặp sách, cùng mẹ trở về nhà.

Ngày hôm sau tôi đến trường từ rất sớm. Ngày hôm sau nữa, hôm sau nữa, cho đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc nhưng không còn thấy hai bố con nhà họ. Những ngày sau đó cũng chẳng có gì khác biệt so với những ngày trước, nhưng tôi biết trong tôi đã có sự thay đổi. Sau khi tận mắt chứng kiến chuyện ân ái hoang đường ấy tôi như bị buộc phải biết về một điều bí mật. Đó là một cảm giác tà ác đầy quyến rũ khiến con người ta vừa căm ghét lại vừa thèm muốn. Nếu có thể dùng một mùi vị nào đó để hình dung thì đó chính là vị ngọt mang mùi tanh.

Trên thực tế, phần lớn thời gian của kỳ nghỉ hè năm ấy tôi đều nấp sau phòng học vắng vẻ ấy vửa ngửi chiếc khăn mùi soa vừa tự thủ dâm.

Về sau tôi thi đỗ vào một trường điểm cấp 3, sau đó học Luật ở một trường đại học, trước khi tốt nghiệp thì đỗ bằng luật sư, lấy vợ sinh con gái, tất cả đều theo đúng trình tự. Chiếc khăn mùi soa ngày ấy không rời tôi nửa bước, đi theo tôi suốt từ thưở niên thiếu đến lúc trung niên. Tôi có thói quen tự mình làm việc đó, sau khi kết hôn vẫn không cai được. Trong quá trình phát triển từ một thằng con trai trở thành một người đàn ông, tôi phát hiện mình luôn có tình cảm đặc biệt với những bé gái, vợ tôi cũng chỉ vì nhỏ nhắn, xinh xắn, thuần khiết đáng yêu nên tôi mới quyết định lấy cô ấy.

Điều bí mật ấy theo tôi suốt hai mươi năm, cũng giày vò tôi suốt hai mươi năm. Mỗi khi tôi nhìn thấy con gái của đồng nghiệp hoặc của hàng xóm, tôi đều không ngăn được sự kích thích nội tâm. Không, đó hoàn toàn không phải là tình yêu thương và sự xót thương của một người đàn ông trưởng thành với một bé gái mà hoàn toàn là ham muốn tình dục. Các cháu gái không biết rằng khi chúng cất tiếng ngọt ngào gọi tôi là chú thì trong đầu tôi đang tưởng tượng điều gì. Nếu như đối với con gái của người khác tôi có sự thèm muốn dục vọng thì còn có thể tha thứ được, còn đối với sự ra đời của con gái tôi thì lại là một tai họa.

(Anh K bỗng nhiên không nói nữa, gục đầu xuống tận đầu gối, phải một lúc lâu sau anh mới ngẩng đầu lên, một tay che khuất nửa khuôn mặt.)

Khi con gái tôi 6 tuổi đã rất xinh đẹp. Vợ tôi rất yêu nó. Hàng ngày tìm mọi cách trang điểm cho nó. Cô ấy đâu biết rằng con gái tôi càng lớn, càng xinh đẹp tôi càng đau khổ. Tôi không dám bế nó, tôi sợ phải nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và bím tóc nhỏ của nó. Khi đụng chạm đến thân thể mềm mại của nó, tôi không thể không nhớ đến hình ảnh trước kia. Nhưng cho dù tôi có cố gắng che đậy thế nào thì đến năm con bé được 7 tuổi, sự việc vẫn xảy ra.

Hôm ấy vợ tôi và con gái đang tắm trong nhà tắm, khi trở ra, con gái tôi hai má đỏ hồng, mái tóc dài thẫm nước chảy dài xuống hai vai, trên người chỉ khoác một chiếc khăn tắm. Người tôi lúc đó xuất hiện hiện tượng khác thường, để trốn tránh, tôi xông vào nhà tắm. Đúng lúc tôi kéo quần xuống định thủ dâm, tôi chợt nhìn thấy chiếc quần lót của con gái tôi vừa thay ra để trong chậu giặt, tôi chẳng kịp nghĩ ngợi gì đã cầm chiếc quần lót đó, lại cầm tiếp những cái khác đưa lên mũi ra sức ngửi. Đúng lúc tôi sắp sửa cho ra thì vợ tôi xông vào lấy kem dưỡng da. Chúng tôi đứng ngây tại chỗ, đúng lúc đó, tôi cho ra. Khi mà vợ tôi nhìn thấy chiếc quần lót nhỏ đầy tinh khí, cô ấy vội vàng nhét ngón tay vào miệng, vô cùng hoảng sợ nấp vào phía sau. Tôi kéo cô ấy, cầu xin cô ây tha thứ, nghe tôi giải thích. Nhưng cô ấy vẫn ra sức cắn ngón tay mình, lắc đầu một cách điên loạn, cho dù tôi có nói gì thì câu trả lời cũng chỉ là những tiếng gừ gừ phát ra từ lồng ngực. Chúng tôi giằng co nhau lặng lẽ trong nhà tắm chật hẹp cho đến khi con gái tôi đến gõ cửa mới rời nhau ra.

Từ hôm đó vợ tôi không cho tôi đến gần con gái, cũng không nằm cùng giường với tôi mà chuyển sang ngủ với con gái. Con gái tôi không hiểu có chuyện gi xảy ra giữa bố mẹ, vẫn rất thân thiết với tôi, sau mấy lần bị mẹ nghiêm khắc cấm đoán, dần dần cũng xa rời tôi. Nhìn bề ngoài chúng tôi vẫn bình thường, là một gia đình ba người hòa thuận, nhưng trong lòng tôi thì đau đớn không thể nào tả xiết. Có mấy lần tôi định tìm vợ tôi để trò chuyện làm lành, nhưng nhìn ánh mắt căm hờn và khinh miệt của cô ấy, tôi lại mất hết cả dũng khí, không dám mở miệng.

(Giọng anh K nức nở nghẹn ngào, từng giọt nước mắt to tròn rơi xuống đầu gối.)

Tôi biết tôi không phải là một người bố tốt, người chồng tử tế. Nhưng tôi không có cách nào để khống chế tình dục của mình. Sau khi mất đi gia đình, dục vọng trong tôi lại càng mãnh liệt hơn. Tôi tiếp tục tìm mọi cách ăn trộm quần lót của con gái để thủ dâm. Sau đó nấp trong buông ngủ tự tát vào mặt mình thật mạnh. Tôi đã nghiên cứu để tự sát. Thế là tôi lao vào làm việc, nhân các vụ án, dự định trong ba năm kiếm lấy 200 vạn tệ đủ cho cuộc sống của hai mẹ con họ, sau đó tìm một nơi nào đó kết liễu cuộc đời mình. Cho đến khi…

(Anh K ngẩng bộ mặt đầm đìa nước mắt, nói với anh T: “Cho đến khi anh đến tìm tôi.”)

Anh T chỉ khẽ gật đâu, những người khác cũng không nói gì. Giai đoạn anh T gọi là “làm ấm cơ thể” thực ra là giai đoạn vô cùng tàn khốc. Phải nghe kể về sự đau khổ của người khác không phải là việc vui vẻ gì. Nhưng mọi người đã tự nguyện lựa chọn, quyết định giúp đỡ lẫn nhau thì phải kiên trì đến cùng.

Anh K đã lấy lại bình tĩnh, đang lấy khăn giấy lau mặt. Anh T nhìn sắc mặt anh K, chậm rãi nói: “Chúng tôi căn cứ vào góc độ chụp của bức ảnh suy đoán ra người chụp khi đó đứng ở trên nóc nhà đối diện với nhà anh. Đã tìm mấy lần nhưng không thấy người này. Cho nên, đối với người đã lên kế hoạch từ trước, chúng ta đành phải bó tay. Nhưng chúng ta nhất định tìm ra hắn ta.” Anh T đẩy một tập ảnh đến trước mặt anh K.

Cảnh trong bức ảnh rất đặc biệt, nhân vật chính là một ông già ăn mặc úi xùi, cũng phải gần 60 tuổi. Anh K bày mấy bức ảnh ra trước mặt chăm chú xem, mấy phút sau anh ta thở ra một hơi thật dài.

“Chính là ông ta!” Trong mắt anh K đột nhiên bùng lên sát khí, “Còn con gái ông ta đâu?”

“Đó không phải là con gái ông ta.” Anh T lắc đầu, “Năm đó cô ta chỉ là một gái điếm vị thành niên, sáu năm trước đã chết vì bệnh giang mai.”

Anh T đưa một tài liệu khác cho anh K, anh K lật xem nội dung bên trong tài liệu ấy, vẻ mặt như người mất hồn.

Anh T hiểu được tâm trạng của anh K, cười, nói: “Theo kế hoạch của chúng tôi, một mình hắn ta là đủ rồi.” Anh ta chỉ vào lão già trong ảnh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Tin rằng không lâu sau, anh sẽ lấy lại được gia đình và vợ con mình.”

Anh K nhìn tấm ảnh, lại nhìn anh T, ánh mắt dần trở nên kiên quyết.

“Thế chúng ta còn chờ đợi gì nữa?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.