Cửu Biện Liên

Quyển 1 - Chương 7: Bị cha giết



Ngọn lửa kia không nhanh không chậm di chuyển trên cánh tay đứa trẻ
kia, từ từ lan đến bả vai, không khí tràn ngập một mùi cháy khét gay
mũi. Vu Dương đứng yên không nhúc nhích, sắc mặt hơi quái dị.

“Chủ nhân của mày đâu? Sao không đến cứu mày?” Anh ta nói.

Đứa trẻ ngay cả sức để lăn lộn cũng không còn, tiếng kêu thảm thiết
vẫn cứ vang dội, tứ chi theo ngọn lửa dần bị cháy đen, khô héo, khóe môi Vu Dương lại như đang cười, cứ như đang hưởng thụ quá trình từ hành hạ
cho đến chết hẳn của đứa trẻ kia, tình cảnh này khiến tôi không rét mà
run.

Tôi thật sự không chịu được, đành nói: “Cho nó chết thoải mái một chút.”

Vu Dương quay đầu nhìn tôi một cái, ngay lập tức, từ cây hòe nhô ra
hai nhánh cây, một cây nhanh chóng cuốn lấy thân thể đứa trẻ kia, một
cây khác thì quất về phía Thẩm Thiên Huy.

“Giết mày!” Đứa trẻ cứ như uống phải thuốc kích thích, móng tay vốn ngắn nhỏ lúc này dài ra hai thước, xông về phía Vu Dương.

Vu Dương nghiêng người tránh thoát, cùng lúc đó, Thẩm Thiên Huy không hề có phòng bị cũng nhanh chóng lăn một vòng trên đất tránh thoát, nói
thì chậm nhưng chuyện xảy ra lại rất nhanh, tôi chỉ cảm thấy bên hông bị siết chặt, hai chân dần cách khỏi mặt đất mà bay lên.

“Thanh Loan, chủy thủ!” Thẩm Thiên Huy kêu lớn.

Vu Dương cũng muốn chạy qua đây, nhưng đứa trẻ đang bay lơ lửng trong không trung cứ xông về phía anh ta, động tác vừa mạnh vừa nhanh, hoàn
toàn không hề giống như vẻ hấp hối vừa rồi.

Lúc này tôi mới nhận ra mình không phải đang bay lên mà là đang bị
một cành cây quấn bên hông, kéo tôi về phía tàng cây trên cao. Tôi bối
rối, không cách nào rút được chủy thủ, mãi đến lúc lấy được chủy thủ,
bên hông lại bị cành cây quấn chặt, siết đến mức khiến tôi khó thở, khẽ
buông tay, chủy thủ liền rớt xuống. Tôi nghe thấy giọng của Thẩm Thiên
Huy, nhưng anh ta đang nói gì, tôi cũng không nghe rõ.

Tôi bị kéo đi với tốc độ rất nhanh, tôi muốn túm lấy thứ gì đó để
mình dừng lại, nhưng cành cây như có linh hồn mà tự động né tránh, khiến tôi chỉ nắm được mấy cái lá cây.Mấy nhánh cây thật nhỏ không ngừng quất vào mặt, vào người tôi, tôi cố né mấy lần, nhưng lại cảm thấy có né
cũng né không nổi, đành yên phận, chỉ nhắm mắt lại, cúi thấp đầu hết mức có thể, tránh cho việc bị quất đến mù lòa hoặc nát cả mặt.

Chỉ một lát sau, tôi mới cảm giác mình được đặt xuống ở nơi nào đó.
Mở mắt ra, tôi phát hiện ở đây là nơi cao nhất của cái cây to lớn này.
Cành lá xung quanh dần rút đi, để lộ ra một không gian chừng hai ba mét
vuông, bên chân tôi là thân thể đã bị cháy đen hơn phân nửa của đứa bé
kia, hồn phách của Huyền Kỳ đang bị trói trên nhánh cây khô gần đó.

Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến tôi nghe thấy tiếng tim tôi đang đập không ngừng.Trên người tôi có khá nhiều vết thương nhỏ lộ ra dưới phần quần áo bị rách.
Quần áo đã không còn nhỏ nước, nhưng vẫn ẩm ướt dán trên người tôi, rất
khó chịu. Bỗng nhiên, tôi lại cảm giác được có người đang nhìn tôi, tựa
như lúc tôi còn núp trong đống cỏ khô vậy.

“Là ai? Bước ra đây!” Tôi nói lớn, chủ yếu là cho mình thêm can đảm.

Một màn sương mù màu trắng bỗng dần hiện lên. Trong lớp sương mù, mọi cảnh vật trước mắt đều như vặn vẹo mơ hồ, mãi cho đến lúc biến mất hẳn. Mặc dù tình cảnh này không khác với lần trước lắm, nhưng lúc này bên
cạnh tôi lại chẳng có ai. Cảm giác sợ hãi trong tôi dâng lên càng sâu
đậm. Lần này lại xuất hiện cái gì đây? Lại là cánh đồng cây cải dầu và
linh hồn mấy đứa trẻ sao? Tôi cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn xuyên qua mớ hỗn độn màu trắng kia.

“Nói! Cô với lão Trương rốt cuộc đã nói cái gì?” Bên tai chợt vang lên tiếng quát, khiến tôi sợ hết hồn.

Sau đó, tôi lại nghe thấy tiếng khóc hu hu.

Sương mù dần tan, tôi thấy mình đang đứng trước cửa của một căn phòng.

Gian phòng không lớn, sắp xếp đồ đạc cũng rất đơn giản — cạnh cửa có
một cái bàn vuông và hai cái ghế dài, sâu bên trong là một cái giường,
trên giường, một đứa trẻ đang ngủ say.

Ở khoảng trống cạnh chiếc bàn vuông, một người phụ nữ đang cuộn chặt
người, mặc một bộ váy liền màu đỏ có họa tiết caro, khóc nức nở. Bên
người cô ta là một người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám tro,
dùng cây thước trúc may đồ, quất “bốp” lên tay người phụ nữ kia. Trên
tay người phụ nữ lập tức hiện lên vết sưng đỏ.

“Nói đi!” người đàn ông hình như rất tức giận.

Người phụ nữ che chỗ bị đánh sưng, hạ thấp giọng nói: “Thật mà, em
chỉ muốn đi mua đồ ăn, nhờ lão Trương trông bé cưng một chút — anh nói
nhỏ thôi, nó khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, anh đừng làm nó thức.”

“Nói nhỏ thôi?” người đàn ông khinh thường “Cô bây giờ mới biết giữ
mặt mũi sao? Bình thường thừa dịp tôi không có ở nhà, cấu kết làm bậy
khắp nơi, giờ cũng còn biết mất mặt sao?”

Nói rồi, lại quất thêm một phát nữa.

Nước mắt người phụ nữ kia tràn ra càng nhiều, nức nở nói: “Không có, không có thật mà….”

Người đàn ông khẽ hừ, nghiến răng nghiến lợi nhìn đứa trẻ nằm trên
giường nói: “Thằng ranh con này, cũng không biết là con hoang ở đâu ra!”

Người phụ nữ nghe vậy hoảng hốt, lảo đảo nhào về bên giường, che chở đứa trẻ kia, cảnh giác nhìn người đàn ông.

Mặc dù trên mặt cô ta nước mắt giàn giụa, nhưng vừa nhìn cũng có thể
thấy, đây là một người phụ nữ xinh đẹp. Gương mặt cô như trứng ngỗng, da rất trắng, mặc dù hai má có mấy vết ban li ti; lông mày tinh tế cong
cong bên trên một đôi mắt hạnh, lông mày dài mà cong vút, trông như búp
bê; dưới khóe mắt có một nốt ruồi lệ; sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng
đỏ tươi, ngay cả tôi nhìn mà cũng phải thầm than thở.

“Anh không tin đây là con của anh cũng thôi đi, nhưng làm ơn đừng làm nó bị thương.” người phụ nữ kiên định nói “Nếu không, tôi cùng chết với anh!”

“Cùng chết?!” Khuôn mặt người đàn ông liền vặn vẹo “Vì thằng ranh này mà cô muốn cùng chết với tôi?!”

Người phụ nữ quả thật rất sợ, khẽ run rẩy, nhưng tình mẫu tử đã khiến cô cố gắng nhìn chằm chằm người đàn ông, dáng vẻ tuyệt không chịu thua.

Người đàn ông đi từng bước về phía giường, túm mạnh lấy tóc người phụ nữ, bắt đầu dùng thước trúc đánh như điên loạn vào người cô.

“Cho cô cùng chết này! Cho cô cùng chết với tôi này!” Vừa đánh, hắn ta vừa tàn bạo nói.

Người phụ nữ theo bản năng tránh né, lấy tay cản lại mấy cái.

“Còn dám đánh trả sao!” Người đàn ông rống to, bỗng nhiên quẳng thước trúc đi, bóp chặt cổ người phụ nữ.

Người phụ nữ nhìn hắn, run rẩy càng dữ dội.

Tôi cảm thấy có chuyện không ổn, không nhịn được kêu to: “Dừng tay!”

Cũng không hề có ai phản ứng lại.

Tôi cũng sợ hãi, người đàn ông như đã mất hết lý trí, tôi cân nhắc,
đành quyết định đi đến kéo hắn ra, không ngờ lại không nắm được thứ gì
cả. Bởi vì dùng sức quá mạnh, tôi ngã ngồi trên đất, cánh tay của người
đàn ông xuyên qua thân thể tôi, bắt đầu dùng sức siết chặt.

Đây là lần đầu tiên tôi trơ mắt nhìn người khác từ từ chết trước mặt
mình mà lại không thể cứu giúp. Tay người đàn ông càng siết chặt, trái
tim tôi càng đau đớn theo, nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy đầy
mặt, tôi vừa kêu to “Dừng tay”, vừa mấy lần muốn xông đến ngăn cản hắn,
thế nhưng vẫn vô dụng, dù cố gắng bao nhiêu lần, tất cả chỉ là phí công.

Người phụ nữ dần không giãy dụa nữa, tứ chi mềm nhũn rũ xuống, đôi
mắt to vốn hai màu trắng đen rõ ràng, lúc này trừng thật lớn, bởi vì
giác mạc bị ứ máu mà trông vô cùng đáng sợ, đầu lưỡi cũng đưa ra ngoài.

Người đàn ông cứ như đã tỉnh táo lại một chút, ngay lập tức thả cô ấy ra, lui về sau mấy bước, sau đó ngồi xổm xuống, giựt mạnh tóc mình.

Mãi một lúc sau, hắn mới xoay người đi ra ngoài, lúc quay lại, trong
tay đã cầm một cái cưa, búa, một con dao chặt thịt và một cái rìu.

Tôi lạnh cả người, nhìn hắn chặt thi thể người phụ nữ thành từng
khúc, bỏ vào mấy túi vải dệt, sau đó, hắn ngồi hút hết điếu thuốc này
đến điếu khác trong căn phòng đầy máu tươi.

Bốn phía đột nhiên lâm vào một màn đen kịt, nhưng lại nhanh chóng
sáng lên, cứ như có người không cẩn thận tắt đèn rồi lại mở lên. Lần
này, ánh trăng sáng từ trên cao rọi xuống thành một mảng màu bạc, tôi
đứng bên trong một tiểu viện, nhìn kỹ, đây chính là nơi mọc cây hòe kia, chỉ là lúc này, cây hòe kia không hề cao lớn đến thế, căn phòng xây
bằng gạch kia cũng nửa mới nửa cũ.

Người đàn ông đào một cái hố to dưới tàng cây, lúc đang định quẳng
mấy túi vải kia xuống, trong nhà bỗng truyền ra tiếng khóc nỉ non của
đứa trẻ,

Hắn khẽ mắng một câu, chà chà tay trên quần ào, vội vàng chạy vào ôm
đứa trẻ ra, ôm lấy đứa trẻ kia đi vòng vòng trong sân để dỗ. Thế nhưng,
dù hắn dỗ cỡ nào, đứa trẻ vẫn gào khóc lớn tiếng vô cùng, không hề có ý
muốn dừng

“Thằng nhóc chết tiệt kia!” Hắn đặt đứa trẻ trên đất, xoay người đi tha mấy cái túi vải dệt.

Đứa trẻ khóc càng lúc càng lớn, cứ như thế liền khiến hàng xóm xung
quanh nhanh chóng bị thu hút, có người vỗ cửa hỏi: “Tiểu Vương, nhà mấy
người không sao chứ? Sao đứa nhỏ khóc dữ vậy?”

“Không có gì, đói thôi, đang chuẩn bị cho nó ăn.” Người đàn ông nói, “Mấy người đừng xen vào việc nhà người khác!”

Bên ngoài liền yên tĩnh trở lại. Hắn muốn đi kéo mấy túi vải dệt, nhưng bởi vì đứa bé khóc nỉ non mãi mà không làm được.

Hắn đi đến cạnh chỗ đứa bé, ngồi xổm xuống nhìn một lúc, lẩm bẩm.

“….Sao nhìn chẳng giống ai hết vậy….” tôi loáng thoáng nghe được câu này, trong lòng lập tức dâng lên sự bất an.

“Không giống, chẳng giống một ai hết.” Hắn vỗ vỗ cằm nói.

“Ba của mày là ai?” Không biết hắn là đang hỏi nó hay vẫn đang tự nói tự hỏi một mình.

“Ba mày là ai, mày nói tao xem!” Giọng của hắn bỗng nhiên lớn hẳn lên, còn dùng tay chọc mạnh vào ót đứa bé.

Vì thế, đứa bé khóc càng lớn tiếng hơn.

“Câm miệng!” hắn rống lên, phiền não đi đi lại lại trong sân.

“Câm miệng!” hắn rống thêm một tiếng, lại không biết từ đâu mà tìm được một tảng đá, tiếp tục ngồi xổm xuống nhìn đứa bé kia.

Sự bất an trong lòng tôi đã lên đến đỉnh, thân thể cũng không kiềm
được mà phát run. Không, làm ơn đừng. Tôi mặc niệm, cầu nguyện chuyện
xấu nhất sẽ không xảy ra.

Chỉ là vài giây sau, hắn giơ tảng đá kia lên rồi đập mạnh xuống, lập tức không còn tiếng khóc của đứa bé nữa.

“Khóc đi, mày thích khóc lắm mà!” Ánh mắt hắn đờ đẫn, cười khẽ, sau đó, lại giơ tảng đá lên, đập xuống hết lần này đến lần khác.

Máu đỏ tươi, hòa với dịch não màu trắng, phun lên mặt hắn, hắn lại
như không hề nhận ra, vẫn cứ lặp đi lặp lại động tác của mình.

Tôi hoàn toàn choáng váng, lại lần nữa nhìn thấy một người bị giết
ngay trước mắt mình, chỉ cảm thấy thân thể cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.

Cũng không biết đã đập được bao lâu, người đàn ông đứng lên, cứ như
chưa từng xảy ra chuyện gì, quăng tảng đá đi, kéo mấy cái túi vải dệt
đựng thi thể người phụ nữ chôn vào hố. Sau đó, liền tiếp tục đào thêm
một hố khác ở bên kia cái cây.

Có lẽ chỗ hắn đào quá gần cây, nên chỉ một lát sau liền đào trúng rễ, người đàn ông cũng chẳng để ý, chỉ nhìn qua một lúc rồi ném thi thể đứa bé vào.

“Mẹ con chúng mày tình thâm, thích ở gần nhau chứ gì.” Hắn vừa lấp đất, vừa lầm bầm.

Lúc này, đầu óc trống rỗng của tôi mới bắt đầu hoạt động trở lại,
nhìn hai đống đất dưới cây hòe, bỗng nhiên tôi hiểu được, đứa bé đó
chính là đứa bé đang gần như bị chết cháy kia. Như vậy, nó và mẹ nó, lẽ
ra phải là lệ quỷ có oán khí rất nặng nề mới đúng, thế nhưng, thứ mà
chúng tôi thấy được, lại là một thực thể, không phải linh hồn, thậm chí
cũng chẳng thấy linh hồn bồi hồi không muốn đi của mẹ nó trong viện nhỏ
kia.

Đang suy nghĩ, làn sương mù lại hiện lên, vẫn như trước, cảnh vật trở nên vặn vẹo, mơ hồ, cho đến lúc biến mất hẳn. Tôi biết, có lẽ mình sắp
bị dẫn đến một nơi khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.