Cửu Biện Liên

Quyển 10 - Chương 18: Đầu mối



“Tôi không biết kẻ đó là ai.” Du Huyên thoạt nhìn lại sắp khóc đến
nơi “Tối om, không thấy gì cả. Kẻ đó tìm tôi, hỏi tôi có muốn báo thù
không, sau đó dạy tôi nuôi Đào Khuyển, nói nơi này phong thủy tốt, có
thức ăn, còn bảo Hề Nang đến giúp tôi.”

“Vậy tại sao kẻ đó lại bảo anh tung tin đồn về nơi này?” Vu Dương hỏi.

“Là ý của tôi.” Du Huyên hít mũi.

Thẩm Thiên Huy “ủa” một tiếng: “Không phải Hề Nang nói, là kẻ kia kêu anh làm vậy à?”

“Không phải.” Du Huyên xịu mặt “Ý của kẻ đó là chỉ cần giết mấy người, lấy Di
Thiên châu và hoa sen là được, không nói cụ thể phải làm gì. Hề Nang lúc ấy không có ở đó, vì để nó có thể mau chóng giúp tôi làm việc, tôi mới
nói là do người kia bảo vậy.”

“Vậy tại sao anh làm vậy?” Huyền Kỳ vội hỏi ra sự nghi ngờ của mình.

Du Huyên đường hoàng trả lời: “Muốn cho Đào Khuyển học xong thuật Di Hình, phải có một thanh niên có ngày sinh phù hợp làm thức ăn cho nó, tôi
lười ra ngoài tìm, nên mới rò rỉ chút tin tức ra, người người liền chen
chúc mà đến, đỡ phải tìm kiếm. Sau đó, tôi phát hiện ông lão kia là thân thích của mấy người, vừa lúc có thể dụ mấy người đến đây, mới bắt ông
ấy lại, bảo Hề Nang tìm Quỷ Ẩn đến hóa trang cho tôi.”

Tham Lang vỗ mạnh một cái lên ót anh ta: “Anh sống nhàn tản quá nhỉ, lại còn lười tìm kiếm. Vậy sao lại bắt Bạch Hổ hả?”

Du Huyên không dám phản kháng, còn nói: “Lúc lên núi, Hề Nang nói, Bạch Hổ có ân oán với nó, Bạch Hổ hình như là chỗ quen biết của Vu Dương, nên
tôi nghĩ, dứt khoát bắt hết, mấy người sẽ phải đến cứu, đến lúc đó, bố
trí vài cái cơ quan trong động, dù là ai đi vào cũng không trốn thoát.”

“Nghĩ hay quá nhỉ.” Tham Lang lại vỗ mạnh lên ót anh ta.

Du Huyên bị đánh đau, không khỏi bất mãn, nhưng thấy móng tay của Tham
Lang thì lại nhũn cả ra: “Hề Nang chả nói cho tôi biết cái gì cả, tôi
không ngờ trong thân thể của loài người này lại là một Thiên Cẩu, lúc ấy anh đòi đi cùng, tôi cũng không để ý.”

Tham Lang cười hắc hắc: “Cái gì cũng cho anh biết thì tôi còn làm gì được nữa, nói, Vô Ưu tán lại là chuyện gì nữa?”

Du Huyên nhìn chằm chằm cái móng vuốt đang kề sát mình, nuốt nước miếng:
“Quỷ Ẩn sau khi giúp tôi hóa trang thì mấy hôm sau lại đến, cho tôi Vô
Ưu tán, phù chú cũng là do cô ta mang đến, nói là người kia bảo làm vậy, còn nói muốn ở lại giúp đỡ tôi. Nhưng cô ta và Hề Nang, ngoài miệng thì nói là hỗ trợ nhưng thật ra chẳng giúp gì, tiểu súc sinh Hề Nang kia,
Đào Khuyển vừa vào động lại lừa tôi, hại tôi lên núi chờ cả đêm.”

“Sau đó anh trở lại động à?” Thẩm Thiên Huy lại hỏi.

Du Huyên khẽ gật đầu: “Sau khi phát hiện mình bị lừa, tôi vội trở lại, vừa lúc nghe được Hề Nang đổ mọi chuyện lên đầu tôi, sau đó thì bị Vu Dương giết, tôi mới phát hiện cái tên nhóc con loài người này khác thường,
lập tức đi tìm Quỷ Ẩn hỏi, hỏi rồi mới giật mình, vậy là tiêu tùng rồi,
Di Thiên châu cũng không lấy được nữa, đành trở về thôn muốn dẫn Lưu Hà
cùng đi.”

“Kết quả con hồ ly kia không chịu, còn cãi nhau với anh, nên anh mới thẹn quá thành giận.” Tham Lang tiếp lời.

Du Huyên lúng túng: “Tôi chỉ nghĩ, Tiểu Hồng càng lúc càng lợi hại, có thể liều mạng, chỉ là Thiên Cẩu thật phiền toái, đã bảo Quỷ Ẩn giúp…”

Tham Lang giận đến mức vỗ thêm một cái vào sau ót anh ta, cắt ngang lời anh ta.

Du Huyên nhắm chặt mắt, không lên tiếng.

“Làm sao đây?” Tham Lang buông tay, nhìn chúng tôi.

“Diệu Diệu, mở khóa.” Vu Dương ném Du Huyên xuống đất “Mang về nơi ở của Bạch Hổ, để Lưu Hà nghĩ cách.”

Diệu Diệu sảng khoái đáp ứng, nhìn cũng không thèm nhìn, thành thục mở khóa.

Tham Lang thở dài: “Xem ra “nghi án cái đầu” của tôi chắc chưa thể giải quyết ngay rồi.”

Sua đó, cúi đầu nhìn Du Huyên, không khỏi lại tức giận trong lòng, đá mạnh một cái: “Đều tại anh, đồ biến thái chết tiệt!”

“Tham Lang, đến cõng Bạch Hổ đi.” Vu Dương cõng ông cố đi ra.

Tham Lang thò đầu nhìn thân thể khổng lồ của Bạch Hổ, đành thở dài, nhét “gà nướng” vào lòng Thẩm Thiên Huy, kéo Bạch Hổ lên vai, bĩu môi nhìn Du
Huyên: “Tên này thì sao?”

“Mang ra ngoài, thả đi.” Vu Dương nói rồi, xoay người đi ra ngoài.

Tham Lang đưa tay kéo Du Huyên dậy: “Vu Dương tốt bụng, không giết anh, đổi
lại là tôi, chắc đã nướng anh chung với Tiểu Hồng nhà anh rồi. Đàng
hoàng chút, đi nhanh.”

Du Huyên hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu, mặt xám như tro tàn đi theo.

Đường đi không rộng lắm, Vu Dương thì không sao, nhưng Tham Lang khiêng Bạch
Hổ lớn như vậy thì hơi khó đi, vì vậy lúc đi ra chậm hơn nhiều so với
lúc đi vào.

“Anh đẹp trai, nếu muốn bố trí cơ quan, sao lại không làm cho xong?” Tốc độ chậm như thế vừa lúc tạo cơ hội cho Huyền Kỳ tò mò.

“Mấy người tới sớm quá.” Du Huyên uể oải nói “Mấy ngày nữa là tốt rồi.”

“Nếu đã sớm sao còn dẫn Thanh Loan lên núi?” Huyền Kỳ hỏi tiếp.

Du Huyên cười khổ: “Tôi thấy Vu Dương dụ dỗ Lưu Hà, trong lòng không thoải mái, nghĩ cô gái này chỉ là một con người thôi, giải quyết nhanh, không cần phải phí công dùng cơ quan gì rồi.”

“Vu Dương dụ dỗ Lưu Hà?”
Huyền Kỳ sửng sốt, suy nghĩ một chút mới tỉnh ngộ: “Ồ, có phải đang nói
tới buổi sáng hôm kia, Lưu Hà nói mình là bạn gái Vu Dương không? Hừ,
đây rốt cuộc là ai dụ dỗ ai chứ, anh đúng là biết đổi trắng thay đen.”

Du Huyên cúi thấp đầu, không nói gì.

“Vậy, nếu chúng tôi đến sớm hơn nữa, đến từ lúc bác cả gọi điện bảo chúng tôi đến ấy?” Huyền Kỳ nghĩ đến một khả năng khác.

Du Huyên nhìn cậu; “Nếu như mấy người đến lúc đó, chúng tôi sẽ rút lui, dù sao Đào Khuyển đã ăn mất tên kia rồi, muốn huấn luyện phải tốn thêm
chút thời gian nữa.”

“Vậy Bạch Hổ và ông cố chẳng phải bị bắt giam vô ích rồi sao?” Huyền Kỳ hơi khó hiểu.

“Bọn họ không nghĩ được nhiều như vậy đâu.” Tham Lang lên tiếng “Vô ích thì vô ích thôi, bản thân mình quan trọng hơn.”

Xem ra quyết định ban đầu của Vu Dương là chính xác, nếu chúng tôi vừa nhận được điện thoại sẽ xuất phát ngay, vận mệnh của ông cố và Bạch Hổ sẽ bị thay đổi, hơn nữa, lần này Vu Dương cũng không thể lấy lại được đá
Nguyệt Sắc. Bây giờ, dù vẫn không biết ai là người chu mưu, nhưng chuyến này, coi như cũng có thu hoạch.

“Đúng rồi, chủ nhân của anh sao
không đến cứu anh đi?” Tham Lang rất khỏe, khiêng Bạch Hổ mà không hề
cảm thấy cố hết sức: “Lần trước kẻ đó đã đến cứu Quỷ Ẩn.”

“Nếu
không, mấy người vẫn nên giết tôi đi.” Nói đến đây,sắc mặt Du Huyên hơi
khó coi “Quỷ Ẩn hẳn đã nói chuyện hôm nay cho kẻ đó biết, tôi không
thoát được đâu.”

“Kẻ đó đáng sợ vậy à?” Tham Lang không sợ trời không sợ đất, nên hơi khó hiểu.

“Kẻ đó là đại hình quan bên cạnh Lang Vương, chuyên quản lý việc hành
hình.” Lúc Du Huyên nói chuyện, giọng nói hơi run rẩy “Đây là do Quỷ Ẩn
nói cho tôi biết, cô ta nói, lúc cô ta dưỡng thương đã nghe người khác
nói như vậy.”

“Đại hình quan.” Vu Dương nhắc đi nhắc lại “Chưa nghe bao giờ.”

Du Huyên im lặng, không nói nữa.

Tham Lang hừ một tiếng, nói một câu “tổng kết”: “Xem ra, Hề Nang chỉ là một
tên lâu la chạy vặt, hỏi nó cái gì nó cũng bảo không biết.”

Ra
khỏi động, trời đã tờ mờ sáng, Du Huyên hình như rất căng thẳng, thỉnh
thoảng nhìn trái nhìn phải, một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến anh ta sợ
đến mức nhảy dựng lên.

Tham Lang bị vẻ hoảng hốt của anh ta làm cho phát phiền, dọc theo đường đi đều la hét bảo để anh ta yên.

Sau khi sắp xếp một người một hổ xong xuôi, trời đã sáng hẳn, Vu Dương
buông roi để Du Huyên chạy, Tham Lang thì không cam lòng, cứ lầm bầm.

“Coi như xong, cho dù anh ta có chạy đi, khoảng thời gian sau này cũng sống
không tốt đâu, luôn sống cho hãi hùng lo lắng.” Thẩm Thiên Huy nói “Bất
kể anh ta có phải đời sau của Thần tộc hay là một chủng tộc tầm thường,
cũng không nên đuổi cùng giết tận, cho dù anh ta đã từng làm sai, làm
chuyện ác, đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải tạo
thêm kẻ thù cho mình.”

Tham Lang nghĩ, thấy cũng có lí, thu thân giáp lại, quay đầu nhìn tôi, chợt nhớ ra điều gì: “Quần áo của tôi đâu?”

Tôi sửng sốt, lúc này mới nhớ ra cái áo mà anh ta đã ném cho tôi, nhưng lúc tránh né Du Huyên đã quẳng đâu mất rồi; “Ặc, không thấy đâu.”

“Sao ngay cả cái áo cũng giữ không xong vậy hả?” Tham Lang trừng mắt “Tiêu rồi, về lại nghe càm ràm cho xem.”

Thẩm Thiên Huy cười, đưa “gà nướng” cho anh ta, nói: “Một cái áo thun cũ
thôi mà, cứ nói là lên núi chơi bị rách mất, không sao đâu. Quan trọng
là thứ này, anh định làm gì đây?”

Tham Lang nhận lấy, ước lượng: “Chôn đã, tối rồi nướng.”

Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau, không khỏi bật cười —- tuy là linh thú, nhưng
tập tính đào hố chôn thức ăn này quả thật là giống hệt như mấy con chó
bình thường.

Chờ Tham Lang xử lý xong “gà nướng”, Diệu Diệu liền
biến lại thành mèo, để Huyền Kỳ ôm đi. Đoàn người vừa trở lại trong thôn đã gặp ngay bác cả, hóa ra bác chờ sốt ruột, muốn ra ngoài tìm chúng
tôi, thấy Tham Lang cởi trần, thì hơi kinh ngạc, Thẩm Thiên Huy cười đùa bảo do anh ta đánh bài thua.

Về đến nhà, đang ăn điểm tâm thì Lưu Hà đến, chúng tôi dẫn cô ta vào phòng, nói cặn kẽ mọi chuyện, cô ta
sửng sốt một lúc, gần như phản ứng không kịp.

“Kì Tước? Anh ta còn nuôi cả Kì Tước à?” Cô ta liên tục hỏi.

“Đúng vậy.” Tham Lang khoanh tay trước ngực, tựa vào tường: “Cô không biết
anh ta nuôi Kì Tước à? Tên Tiểu Hồng gì đó, còn nuôi lâu lắm rồi, còn
đánh nhau với Vu Dương cơ mà.”

“Không biết, thật không biết.” Lưu Hà lắc đầu, “Nếu biết rồi, chắc chắn sẽ không thích hắn.”

“Tại sao?” Huyền kỳ hỏi.

Lưu Hà liếc cậu một cái: “Đàn ông mà, nuôi phụ nữ là được, nuôi vật nuôi gì chứ, mê muội mất ý chí.”

Mấy lời này khiến chúng tôi không nói được gì,

Lưu Hà tiêu hóa những điều vừa nghe được xong, không biết nhớ ra điều gì,
vui vẻ cười: “Vu Dương, hóa ra anh từng vì tôi mà đánh nhau một trận với Du Huyên đấy nhỉ.”

Vu Dương lạnh mặt không thèm để ý.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.