Cửu Biện Liên

Quyển 13 - Chương 11: Sắp kết thúc rồi sao?



“Lẽ ra tôi phải sớm nghĩ đến việc hắn ta sẽ không từ bỏ ý đồ.” Vu Dương hơi căm tức “Cứ tưởng rằng sau khi đánh thắng hắn, hắn sẽ tình nguyện chịu thua, không đến quấy rối nữa, không ngờ, sự hấp dẫn của bảo vật lại to lớn đến thế, ngay cả đường đường Lang Vương cũng không thể cưỡng lại.”

“Làm sao đây?” Lưu Hà càng nóng nảy “Tôi không thể ở lại đây quá lâu, mau nghĩ cách đi.”

Vu Dương suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: “Cứ làm như hắn bảo đi.”

“Anh làm vậy khác nào để Thanh Loan đi chịu chết?” Huyền Kỳ kích động.

“Đừng vội, để nghe xem Vu Dương nói thế nào.” Thẩm Thiên Huy ở bên cạnh khuyên nhủ “Chắc chắn anh ấy có cách.”

“Tương kế tựu kế.” Vu Dương nói “Nếu hắn cảm thấy chúng ta sẽ khinh suất, vậy, chúng ta sẽ như hắn muốn.”

“Anh sẽ đi cùng Thanh Loan, bảo vệ chị ấy à?” Huyền Kỳ hỏi.

Vu Dương khẽ gật đầu.

“Không bị phát hiện chứ?” Huyền Kỳ vô cùng lo lắng.

Vu Dương liếc cậu một cái, không nói gì.

“Yên tâm đi, không sao đâu.” Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ vai Huyền Kỳ “Bản lĩnh của Vu Dương cậu còn không tin sao? Huống chi Lang Vương đang bị thương, cảm giác nhất định cũng không nhạy bén.”

Đã nói thế, Huyền Kỳ cũng không nói gì nữa.

Lưu Hà nhìn những người xung quanh, cũng không có ý kiến gì, nói “Cứ vậy đi” rồi vội bỏ đi.

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Huyền Kỳ vẫn chưa hết hi vọng, còn cố gắng: “Để Thanh Loan đi như thế có nguy hiểm quá không? Nếu không bây giờ trực tiếp xông qua kia, giết Lang Vương đi.”

Vu Dương không để ý đến cậu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thẩm Thiên Huy khẽ thở dài nói: “Nếu như trực tiếp xông qua, Lang Vương đang bị thương có thể sẽ chạy trốn, để tìm được hắn, chúng ta lại gặp nhiều khó khăn; giết hắn, lại càng không thể, bởi vì, chúng ta sẽ trở thành kẻ địch của cả Lang tộc, sau này, ai cũng đừng mong sống sót nữa.”

“Đúng vậy.” Vu Dương đồng ý với cách nói này “Chỉ với Lang Vương, những cách này chắc chắn hắn không thể tự mình nghĩ ra, tôi nghĩ, là do Đại Hình Quan chỉ dẫn, lần này có thể sẽ phát hiện tung tích của hắn ta.”

Huyền Kỳ yên lặng một lúc lâu, thấy thật sự không còn cách khác, cũng không nói gì thêm, trở về phòng bếp tiếp tục rửa chén.

Diệu Diệu trợn mắt nhìn tôi một lúc, đột nhiên nhảy khỏi ghế sô pha, chạy vào phòng, lúc trở ra đã biến thành hình người, mở bàn tay của mình ra: “Chị ơi, chị đem cái này theo đi.”

Trong lòng bàn tay của cô ấy có một vật giống như viên thuốc.

“Cái gì vậy?” Tôi nhận lấy, đưa ra chỗ sáng nhìn kĩ một chút.

“Ẩn Hương hoàn” Diệu Diệu nói “Đến chỗ lạ thì bóp nát nó, dọc đường đi sẽ lưu lại mùi hương mà chỉ chị mới có thể ngửi thấy. Ngày mai, không được chủ quan, có chuyện gì nguy hiểm thì phải chạy, chạy theo mùi hương này.”

“Cám ơn em, Diệu Diệu.” Tôi cười cười, sờ đầu cô ấy.

Diệu Diệu nhìn tôi, vẻ mặt lo lắng “Phải hết sức hết sức cẩn thận đó, chị à.”

Tôi định bảo không sao, vừa há miệng, đã bị tiếng gõ cửa ầm ầm xen ngang.

Nhất định là Tham Lang.

“Vu Dương anh thật không nghĩa khí, sao mỗi lần con hồ ly kia qua đây đều vô cùng tùy ý, còn tôi nhất định phải đi cửa chính mới được vào?” Quả nhiên, chưa vào cửa mà giọng của anh ta đã vang lên trước rồi.

“Anh biến trở về dạng linh thể là muốn đi đâu cũng được ngay.” Vu Dương không thèm ngẩng đầu lên, nói.

Tham Lang nghe vậy cười hắc hắc: “Tôi thuận miệng nói thôi, bỏ đi, gõ cửa thì gõ cửa, ai bảo thân thể của Tần Long là máu lai, muốn dùng thuật di chuyển thật khó khăn.”

Nói rồi, anh ta lại khụt khịt mũi: “Con hồ ly kia đã tới? Nói gì vậy?”

“Nói Lang Vương gọi cô ta, bảo rằng ngày mai lừa Thanh Loan đi, sau đó mang theo cả hai người cao chạy xa bay.” Huyền Kỳ vừa lau tay vừa ra khỏi phòng bếp.

“Ơ, Lang Vương để mắt đến cô à?” Tham Lang nhìn về phía tôi cười gian, vẻ mặt không đứng đắn.

“Nói bậy gì đó, đến lúc này rồi mà còn tâm trạng đùa giỡn à?” Huyền Kỳ không vui “Vu Dương nói muốn tương kế tựu kế, ngày mai, Thanh Loan thật sự phải đi. Chị ấy là người bình thường, không biết gì cả, rất nguy hiểm.”

“Không phải có Ô Thiên ấn à?” Tham Lang chẳng buồn để ý “Vu Dương nhất định sẽ theo ở đằng sau, sợ gì chứ?”

“Lỡ như Lang vương nghĩ ra cách gì đó để người khác không thể lại gần thì sao? Lỡ như cô giáo Hồ là đồng lõa thì sao?” Huyền Kỳ đúng là có không ít mấy cái “lỡ như” “Lỡ như Lang Vương giở trò bạo lực thì sao? Kiểu như anh đi trộm tủ sắt, không biết mật mã thì dùng kiềm kim loại đâm thủng vậy đó.”

Tham Lang nghe đến lặng cả người: “À này….cậu nghĩ hơi nhiều rồi phải không….”

Huyền Kỳ bất mãn liếc anh ta một cái: “Chuyện này liên quan đến tính mạng của Thanh Loan đấy, anh thì chẳng sao đâu nhưng đây là chị của tôi, chị ruột.”

Tôi không nhịn được cười, trong lòng hơi cảm động, thầm nghĩ có lẽ đây là lời thật trong lòng cậu, nên mới nói như thế.

Tham Lang không phục, trừng mắt nói: “Sao cậu biết tôi không sao? Thanh Loan mà chết tôi cũng có lợi gì đâu, bằng không, lúc tối trời thế này mà tôi cũng chẳng vì ngửi thấy mùi của con hồ ly kia đã vội chạy tới đây rồi.”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Tôi biết, họ đều muốn tốt cho tôi “Không sao, cho dù tôi là tủ sắt, cũng là tủ sắt có đựng thuốc nổ, bọn họ muốn cướp gì thì cũng phải nghĩ cách hủy thuốc nổ đi, sau đó mới dám ra tay, cho dù bị Lang Vương mang theo rồi cao chạy xa bay, tôi cũng không chết ngay.”

Huyền Kỳ nghĩ thử thấy cũng đúng, nhưng lại không cam lòng: “Để Tham Lang biến trở về dạng linh thể, chui vào trong cái răng rồi đi cùng chị đi.”

“Biến thành linh thể thì càng vô dụng hơn bây giờ.” Vu Dương tiếp lời “Một linh hồn Thiên Cẩu chẳng làm được gì, dọa mấy con yêu quái nhỏ còn được, dùng để đối phó Lang Vương, cậu nghĩ hắn ta sẽ sợ à?”

Những lời này khiến Huyền Kỳ hoàn toàn ngậm miệng.

Tham Lang bình thản ngồi trên ghế sô pha, nói chuyện không đâu để khích lệ, an ủi tôi, cuối cùng còn nói một câu khiến người ta dở khóc dở cười: “Tôi nói này, cô ngàn vạn lần không thể chết được, nếu cô chết, tôi biến thành hồn ma vất vưởng cũng coi như thôi, quan trọng là, tôi có thể đi đâu để tìm một chủ nhân vô dụng như cô để bộc lộ sự cường đại của tôi chứ, đáng sợ hơn nữa chính là, nếu như đụng phải kẻ nào rắp tâm bất lương, vậy chẳng phải cả đời anh danh của tộc Thiên Cẩu tôi sẽ bị hủy trong chốc lát sao? Cô xem đi, cô đang gánh trên vai trọng trách vô cùng nặng nề, nhất định phải còn sống trở về đấy, nhớ đấy!”

Mà lúc này đây, tôi lại chẳng có tâm trạng đâu để nghe kĩ xem anh ta đang nói gì, đầu óc tôi hết sức rối ren. Không biết ngày mai Vu Dương định làm như thể nào, nếu như thành công, thật sự có thể tìm được tung tích của Đại Hình Quan sao? Nếu truy ra hắn rồi, anh chuẩn bị làm gì? Mấy ý nghĩ cứ xuất hiện trong đầu, tôi chợt phát hiện, ngày mai không chừng chính là một trận quyết chiến, như vậy, ngày Vu Dương rời khỏi cuộc sống của tôi, không phải là sắp đến, mà là càng lúc càng gần.

Ngay lập tức, tâm trạng tôi trở nên vô cùng phức tạp, cảm giác sợ hãi cũng không rõ ràng, tôi cảm thấy việc có thể nhanh chóng giải quyết xong việc tranh giành Di Thiên châu và Cửu Biện Liên tất nhiên là chuyện tốt, nhưng không biết vì sao, trong lòng tôi luôn cảm thấy buồn bã mất mác, khiến tôi dù cách nào cũng không thể quên đi.

Có lẽ là vì suy nghĩ quá nhiều, tôi bắt đầu nhức đầu, huyệt thái dương giật giật, đau đến mức tôi nhăn chặt mày, cơn đau lan đến ót, hơn nữa, càng có xu hướng càng lúc càng nghiêm trọng, càng về sau, mỗi lần tôi cúi người, đều có cảm giác đau đến muốn nôn.

Tôi gắng gượng một lúc, cảm thấy thực sự khó chịu liền uống một viên thuốc giảm đau, nói một tiếng với mọi người rồi trở về phòng, muốn đi ngủ sớm một chút, nhưng cơn nhức đầu vẫn không bỏ qua cho tôi, tôi trằn trọc trở mình một lúc lâu, cuối cùng mới mơ màng thiếp đi.

Trong lúc mơ hồ, tôi có cảm giác có ai đó đang đứng ngay cửa ra vào, chỉ một lúc sau, cơn đau dần giảm bớt, trên chăn còn truyền đến mùi thơm, cả người tôi liền trở nên bình tĩnh hẳn, rốt cuộc ngủ say.

Ngày hôm sau, vừa mở mắt, tôi đã nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, tâm trạng tôi rất tốt, nhưng lập tức nhớ đến chuyện sắp xảy ra hôm nay, tâm trạng tôi lại trầm xuống.

Cả quá trình rửa mặt, ăn sáng, không ai nói chuyện, ngay cả Diệu Diệu cũng không phơi nắng, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh tôi, trước khi ra khỏi nhà còn “meo meo” mấy tiếng với tôi.

Không biết Vu Dương đang ở đâu, dù sao, anh cũng sẽ bảo vệ tôi, cho dù anh xem thường loài người, nhưng vì Di Thiên châu, anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn tôi gặp nguy hiểm.

Hết tiết học thứ nhất, Lưu Hà đã xuất hiện ngay trước cửa phòng học, Huyền Kỳ chần chừ một chút, lấy cớ đi nhà vệ sinh ra khỏi lớp.

“Thanh Loan.” Lưu Hà vẫy tay với tôi “Có rảnh không? Bộ quần áo lần trước cô hỏi tôi, tôi có mang đến đây.”

Tôi đi đến, phát hiện vẻ mặt cô ta bình tĩnh, lúc nói chuyện cũng không hề có dáng vẻ vội vàng, nếu không phải tối qua tôi gặp cô ta, có lẽ tôi còn tưởng “bộ quần áo” mà cô ta nói đến là có thật.

“Ồ, thật không? Cho tôi xem với.” Tôi nghĩ, có lẽ Lang Vương đang âm thầm giám sát, nên cô ta mới có biểu hiện như vậy, vì thế tôi cũng phối hợp ra vẻ rất hứng thú.

Lưu Hà cười gật đầu, dọc đường đi đều trò chuyện lúc có lúc không với tôi.

Tôi hơi căng thẳng, vừa đáp lời, vừa để ý tình cảnh xung quanh.

Điểm đến của chúng tôi tất nhiên không phải là phòng Cố vấn chăm sóc sức khỏe, Lưu Hà dẫn tôi ra khỏi trường học, quẹo một cái, đi về phía một khu dân cư cũ kĩ.

Tôi thầm lấy Ẩn Hương hoàn mà Diệu Diệu đã cho tôi, sờ sờ rồi bóp nát, lập tức có một mùi hương tràn ra.

Lưu Hà quay đầu lại liếc tôi một cái, cũng không nói nữa, quẹo tới quẹo lui trong một con hẻm nhỏ, tôi đã sớm mất phương hướng, đành phải yên lặng theo sau, trong lòng tôi vô cùng rối rắm, có lúc thì nghĩ chút nữa gặp Lang Vương tôi phải nói gì, lúc lại nghĩ nếu Vu Dương không theo kịp thì sao.

Cứ đi tới đi lui như thế một lúc, Lưu Hà dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ.

Là nơi này sao? Sự bất an của tôi lên đến cao nhất.

Lưu Hà đưa tay đẩy cửa ra, trước mắt không xuất hiện một gian phòng, mà là một cái kết giới màu đỏ.

“Quần áo ở trong nhà tôi, vào đi.” Cô ta nói rồi nhấc chân bước vào.

Tôi theo sát đằng sau, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một lúc sau, trước mắt lại sáng ngời, dần thấy rõ cảnh vật chung quanh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.