Bác sĩ nói mẹ cô bị u não ác tính, vùng não bị tổn thương nghiêm trọng, cộng thêm do quá đau buồn, có lẽ ý thức của bệnh nhân không muốn trở lại cuộc sống thực tại, dẫn đến phải sống thực vật. Có người khuyên cô nên từ bỏ, vì bệnh của mẹ cô tỉ lệ cứu sống là quá thấp, nhưng Triệu Gia Hân không muốn. Trên đời này, cô chỉ còn mẹ thôi. Nếu mẹ đi rồi, cô không biết phải làm sao nữa.
– Cô Triệu, đến giờ truyền thuốc cho mẹ cô rồi.
Bác sĩ Lý từ đâu xuất hiện, ôn hòa đứng trước mặt cô. Triệu Gia Hân thấy mình đứng chắn ngang giường bệnh, cô xấu hổ quệt nước mắt rồi đứng dậy. Bác sĩ Lý thấy vậy, mỉm cười gật đầu với cô. Hai tay bà thuần thục rút kim tiêm trên người mẹ cô ra, bơm thuốc mới vào ống truyền rồi lại cắm lại. Xong xuôi, bà quay sang nói chuyện với cô:
– Cô Triệu, tình hình mẹ cô vẫn không khả quan cho lắm.
– Vâng, bác sĩ cứ truyền cho mẹ cháu đi ạ, còn tiền thuốc cháu hứa sẽ trả đầy đủ.
– Tôi biết cô sẽ trả mà. Nhưng cô còn trẻ quá, tiền chữa bệnh thì không phải là nhỏ. Như thế này. Khổ cực quá rồi.
Triệu Gia Hân đưa mắt ngắm nhìn những đám mây trắng bồng bềnh trên vùng trời xanh thẳm kia, đôi môi hồng nở một nụ cười dịu dàng:
– Vì mẹ, khổ cực mấy cũng được cô ạ. Khổ cực thì cũng chẳng thấm vào đâu cái vất vả mẹ gánh suốt hai mươi năm trời nuôi nấng cháu.
– Cô cũng mong mẹ cháu tỉnh lại, có một đứa con gái như cháu thật là tốt, ba cháu nhất định sẽ tự hào về cháu.
– Vâng, cháu cảm ơn cô ạ!
Cuộc trò chuyện của Triệu Gia Hân với vị bác sĩ kia cũng chỉ được mấy phút ngắn ngủi rồi bà lại phải đi thăm khám những bệnh nhân khác. Phòng bệnh đóng kín, chỉ còn mỗi hai bóng hình, một đứng, một nằm.
– Mẹ, mẹ nghe chưa, con gái mẹ rất tốt đó. Giống y như mẹ vậy.
– Mẹ, mẹ muốn gặp ba lắm phải không. Nhưng con không cho đâu, mẹ phải ở đây với con mười, hai mươi năm, năm mươi năm…
À không, một trăm năm nữa cơ.
– Cứ kệ cho ba ở đó một mình đi. Ai bảo ba ra đi, bỏ con lại cơ chứ. Mà ba cũng không muốn mẹ xuống đó đâu, mẹ mà gặp ba bây giờ là ba mắng đó.
– Mẹ, con nhất định, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ. Mẹ chờ con nhé!
Nếu như nói Cửu Châu là một phao cứu sinh của cô thì quả là không sai. Trong lúc cô cần tiền nhất hắn đã chịu vung tiền cho cô. Dù đồng tiền ấy có đánh đổi bằng sự tự do của cô đi chăng nữa, nó vẫn vô cùng có giá trị. Nhất là khi cô đang rất cần tiền để níu kéo với thần chết mạng sống của mẹ cô.
Sau khi vào viện thăm mẹ, Triệu Gia Hân không về nhà mà trực tiếp lên xe đến chỗ Cửu Châu. Trạch Nhân không đưa cô về ngôi nhà mà cô bị bắt đến ban nãy mà là một căn biệt thự khác nằm ngay giữa trung tâm thành phố. Căn biệt thự có tên là Vịnh Phát, là một trong những nơi ở có giá đắt đỏ nhất thành phố. Dù Triệu Gia Hân không ham vinh hoa phú quý, nhưng đứng trước sự xa hoa lộng lẫy của ngôi nhà này, cô vẫn không kìm được mà cảm thấy choáng ngợp.
– Triệu tiểu thư, đến nơi rồi. Tôi chỉ nhận nhiệm vụ đưa cô đến đây thôi.
– Được rồi, cảm ơn anh nhé!
Vừa bước xuống xe đã có hai cô hầu gái đứng đợi cô rồi. Họ đều mặc bộ đồ màu xanh, là trang phục riêng của người làm nhà Cửu thị. Thấy cô, bọn họ lễ phép cúi đầu.
– Triệu tiểu thư, mời cô theo chúng tôi.
Được.
Bọn họ dẫn cô vào phòng riêng của hắn và cô. Căn phòng có diện tích rộng lớn, tưởng chừng như bằng cả nhà cô vậy. Trong phòng này, cái gì cũng không thiếu, tiện nghi đầy đủ, nhưng có cũng chỉ có hai màu duy nhất, xám và đen. Đúng là phong cách của Cửu Châu, làm cho người ngoài vừa bước vào liền có cảm giác nghẹt thở.
– Triệu tiểu thư, thiếu gia nói bảy giờ sẽ về, bảo với cô chờ thiếu gia cùng dùng cơm.
– Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn.
TRiệu Gia Hân mỉm cười trả lời, hai người kia cũng chỉ đáp lại một cái gật đầu rồi chủ động ra ngoài. Cô cười lạnh. Nhà này đúng là chủ nào tớ nấy, ai ai cũng trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng như cả thế giới nợ mình vậy. Cô vốn định làm thân với hai người hầu gái lúc nãy để tiện cho việc sinh hoạt sau này, nhưng nhìn họ như thế cô cũng chẳng buồn nói nữa.
Triệu Gia Hân quăng đồ sang một bên giường, rồi cô nằm ngửa lên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm treo giữa phòng, nhưng cái cô quan tâm không phải là chiếc đèn mà là điều gì đó. Thỉnh thoảng cô còn chép miệng ngao ngán, rồi thở dài mấy cái.
Nửa tiếng sau, Triệu Gia Hân lấy quần áo từ trong va li rồi đi tắm. Cô tắm rất lâu, cứ ngâm người trong bồn nước nóng rồi suy nghĩ vẫn vơ. Tắm xong xuôi, Triệu Gia Hân xuống tầng, định đi dạo một vòng quanh nhà, ai ngờ cô lại gặp Cửu Châu ngồi ở sô pha đang cùng Trạch Nhân nói điều gì đó. Thấy cô xuống, Cửu Châu mỉm cười, vẫy tay ý bảo Trạch Nhân lui ra, rồi hắn
nhìn cô, vẫy tay:
– Gia Hân, lại đây!
Triệu Gia Hân bất ngờ trước sự xuất hiện của hắn, sau lại ngỡ ngàng trước thái độ của hắn. Vừa mấy tiếng trước còn lạnh lùng với cô, giờ lại vẫy tay thân thiện như họ thân quen lắm vậy. Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Triệu Gia Hân vẫn ngoan ngoãn đến ngồi cạnh hắn.
– Anh về sớm thế.
– Ừm, hôm nay ít việc.
– Vâng.
– Em vừa tắm xong à, ngồi xích lại đây, tôi ôm một chút.
– Thôi… Anh tắm đi, tôi chuẩn bị cơm đã.
– Cơm có người khác lo rồi, tôi chỉ muốn ôm em một chút thôi.
Cô còn chưa kịp phản ứng, sải tay dài của hắn đã lao tới, ôm lấy vòng eo cô, động tác thành thạo và nhanh gọn.
– Yên tâm, tôi đã hứa rồi, tôi chắn chắn sẽ không đụng đến cơ thể em đâu. Nhưng ít ra, em cũng phải cho tôi ôm một cái chứ.
Cảm nhận được cơ thể cô đang run lên nhẹ nhàng, Cửu Châu lắc đầu cười khổ. Cô gái này, nghĩ hắn là cầm thú sao?
Cửu Châu tựa đầu vào cô, tham lam hít thở mùi hương tự nhiên kết hợp với sữa tắm hoa nhài nhè nhẹ phả từ trên mái tóc ươn ướt của cô. Triệu Gia Hân như một loại thuốc phiện, làm hắn không thể nào cưỡng lại.
– Tôi đói rồi, tôi muốn được ăn cơm.
Để lát nữa đi, cho tôi ôm một chút thôi.
– Cửu gia, hay là anh mau đi tắm đi.
Đối với Triệu Gia Hân, cô không tự chủ được mà bài xích cái ôm của Cửu Châu. Cả thân hình to lớn của hắn đè vào cơ thể nhỏ bé của cô, ép chặt vào sô pha, làm cho cô có cảm giác vừa ngượng ngùng, vừa khó thở, trên hết là xương cô như bị gãy rời. Nhưng cô không dám quá quắt, chỉ dám e dè van xin hắn.
Hiểu được Triệu Gia Hân cố tình tránh xa mình, hắn cau mày không vui. Hai mắt hắn tối sầm lại, rất nhanh sau đó lại khôi phục dáng vẻ bình thường, từ từ buông lỏng người cô ra.
Tiểu Quỳnh, tiểu Hoa! – Hắn cất giọng gọi lớn.
Hai cô gái đưa cô vào nhà vừa nãy, từ đâu bước ra, đứng ngay ngắn trước mắt cô.
– Cậu chủ có gì sai bảo ạ?
– Dọn cơm đi, chúng tôi đói rồi.
– Vâng.