Về đến nhà, Triệu Gia Hân và Long gặp Cửu Châu đứng chờ ở ngoài cửa, hắn đứng im dựa lưng vào tường, hai cánh tay buông thòng, người hướng về phía ngoài cổng nhưng trong ánh mắt hình như không thấy hai người họ vào. Vì sợ liên lụy đến Long nên Triệu Gia Hân đã chủ động buông tay ra khi vừa nhìn thấy Cửu Châu.
– Châu.
Khi vào đến cửa nhà, Long gọi Cửu Châu một tiếng. Cửu Châu giật mình, phát hiện cô và Long đang đứng trước mặt mình.
– Hai người đi chơi về rồi sao?
Hỏi hai người nhưng thực chất hắn chỉ nhìn vào Triệu Gia Hân. Cô không nhìn hắn. Có lẽ nỗi ám ảnh về cơn ác mộng đêm qua vẫn còn vương vấn nên cô không thể nhìn hắn được.
Cửu Châu cũng biết thế, hai mắt hắn cụp xuống, miệng gượng gạo nở một nụ cười khổ sở. Là nghiệt do hắn gây nên mà, hắn tự làm phải tự chịu chứ sao.
Ăn cơm chưa? Thật đúng lúc tôi vừa sắp cơm nóng. Hai người mau vào ăn đi! Đi thôi!
– Ừm.
Người gật đầu là Long. Từ trước đến giờ, anh chưa từ chối lời đề nghị của Cửu Châu bao giờ. Dù lời đề nghị ấy có tốt hay xấu, dù có nguy hiểm đến tính mạng anh cũng chấp nhận. Mạng của anh là Cửu Châu cho, vậy nên cho dù hắn muốn làm gì, chết thì chết, sống thì sống, anh đều chịu.
Nhưng Triệu Gia Hân thì khác, ở bên cạnh những thứ mình ghét cô sẽ không chịu nổi. Cửu Châu hôm qua vừa hành hạ cô, hôm nay ăn cơm cùng hắn có lẽ cô không nuốt trôi được cơm mất.
– Tôi không ăn đâu, hai người ăn đi! Tôi mệt lắm, đừng làm phiền tôi.
Nói xong, cô không thèm để ai vào mắt mà lên phòng luôn. Cửu Châu nhìn theo bóng dáng Triệu Gia Hân, lắc đầu nguầy nguậy rồi đi vào nhà. Long cũng nhìn theo cô cho đến khi đi khuất mới thôi.
– Uống một ly đi!
Trên bàn ăn chỉ có hai người đàn ông thì không có rượu quả thật là nhàm chán. Cửu Châu lấy trong tủ lạnh ra hai lon bia, đưa cho Long một lon. Cứ nghĩ có mỗi một mình ăn nên Cửu Châu cũng không chuẩn bị quá nhiều, chỉ có một đĩa rau là đỗ xào, một đĩa thịt kho, một đĩa tôm chiên xù, một tô canh cá và một đĩa đậu phộng để nhắm bia.
– Long cảm ơn cậu!
– Ừ.
Long vẫn lạnh nhạt như thế, đến một lý do cũng không chịu hỏi.
– Có cậu thật tốt! Nếu là tôi, nhất định cô ấy sẽ không chịu đi với tôi đâu.
Thấy sắc mặt cô tốt lên, khác hẳn vẻ ủ rũ thường ngày, hắn cũng yên tâm phần nào. Nhớ lần trước, lúc hai người còn hòa bình, hắn rủ cô đi chơi nhưng cô không chịu. Lần đó, hắn và Triệu Gia Hân hẹn nhau một ngày khác sẽ đi cùng nhau. Nhưng ngày ấy còn chưa tới thì hai người xảy ra mâu thuẫn. Và có lẽ, cái ngày mà hai người họ hẹn nhau đi chơi kia sẽ không bao giờ tồn tại nữa.
Nghĩ tới đây, lòng Cửu Châu trầm xuống, nốc một ngụm bia đầy. Rồi sau đó, anh lại trút thêm một ngụm nữa làm vơi đi nửa lon bia. Uống nhiều như thế cũng chỉ mong sao quên được cái hiện thực phũ phàng và chuyện tình cảm không mấy thuận lợi của mình.
Tình yêu là gì mà làm cho con người ta si mê đến thế? Yêu là gì mà vẫn bất chấp lao theo dù nó đau. Hắn không biết. Nếu hắn giải thích được thì đã không phải chịu đau đớn như vậy rồi.
– Đừng uống nữa.
Khi Cửu Châu chuẩn bị lấy nốt lon bia của Long để uống thì liền bị anh giữ tay lại.
– Mang cơm đi.
Anh muốn bảo Cửu Châu mang cơm cho Triệu Gia Hân. Anh không biết giữa hai người họ có chuyện gì xảy ra nhưng hiểu rằng chắc chắn Triệu Gia Hân đang rất đói. Đêm qua bị hành hạ nhiều như thế, đến sáng nay bị gọi dậy từ sáng sớm, cô vẫn chưa được miếng cơm nào vào bụng hết. Chỉ một que kem nhỏ không thể lắp đầy dạ dày được. Nếu không ăn đủ bữa nhất định sẽ rất đói, có hại cho sức khỏe.
– Cậu mang đi, cô ấy không muốn nhìn thấy mặt tôi đâu.
Một lon bia không thể làm cho Cửu Châu say được, anh vẫn còn rất tỉnh, rất tỉnh táo để biết cô không cần anh.
– Tiểu Hoa, cô làm cơm xong chưa?
Hai người đàn ông với nhau đương nhiên là ăn gì cũng được. Nhưng Triệu Gia Hân thì khác, dù cô có mạnh mẽ đến đâu vẫn là bảo bối của hắn. Vừa rồi lúc vào bếp trước Long, Cửu Châu đã dặn dò Long đặc biệt chuẩn bị đồ ăn riêng có đủ dinh dưỡng cho cô rồi, chỉ cần mang lên thôi.
– Đây ạ, cậu chủ, tôi mang ra đây.
Hai phút sau tiếng gọi của Cửu Châu, Tiểu Hoa mang ra một khay cơm với thức ăn đến, đặt lên bàn ăn của Cửu Châu.
– Cậu chủ, có cần tôi mang lên cho Triệu tiểu thư không?
– Không cần đâu, cô lui xuống đi!
Tiểu Hoa ra chỗ khác, Cửu Châu mới đẩy khay cơm về phía Long, nghiêm túc nói:
– Cậu mang cho cô ấy đi! Thật đấy, tôi biết cô ấy sẽ không từ chối cậu. Cậu cũng không ghét Gia Hân mà đúng không?
Còn gì đau hơn khi phải nhờ bạn thân nhất mang cơm cho người mình yêu chứ. Biết là vậy, vì muốn cô vui nên hắn phải làm thế. Một phần là vì Cửu Châu tin tưởng Long. Hắn ta tự tin nghĩ rằng Long sẽ không bao giờ vì một người con gái mà phản bội hắn.
– Không!
Long phun ra một chữ lạnh lùng, đẩy khay cơm về phía hắn. Vấn đề của hai người họ thì để tự họ giải quyết, lôi anh vào có ích gì cơ chứ? Sao anh phải mang cơm cho Triệu Gia Hân chứ? Hai người họ chỉ mới vừa là bạn thôi.
Anh không muốn cuốn vào vòng xoáy tình cảm này.
Anh mặc kệ hắn ngơ ngác trước sự từ chối của mình, chăm chú ăn cơm. Đi từ sáng đến giờ cái bụng của anh cũng đã đói meo lên rồi.
– Ha ha. Nếu cậu không muốn thì thôi, tôi sẽ tự đi vậy.
Đây là một trong số ít lần hiếm hoi Long từ chối hắn, hắn bỡ ngỡ là chuyện thường. Nếu Long không đồng ý thì coi như đây là số phận định sẵn, ông trời muốn hắn tự mình đi xin lỗi cô.
Về phía Triệu Gia Hân, vừa vào phòng liền vội thay đồ, sau đó đi vệ sinh cá nhân rồi nhảy lên giường luôn. Chiếc giường êm ái là nơi xua tan đi bao mệt mỏi. Cô vừa nằm xuống liền ngủ luôn.
“Cạch!”
Cửu Châu bước vào, thấy phòng tối om. Hình như cô đã tắt hết điện, còn đóng cả rèm cửa nữa, phòng chẳng khác gì buổi tối cả.
– Ăn một chút gì đi! Có giận tôi thì cũng phải giữ sức khỏe chứ.
Cửu Châu không biết, thấy cô để phòng tối như vậy còn tưởng rằng tâm trạng cô không tốt. Thấy không có phản hồi gì, hắn càng chắc chắn suy luận của mình là đúng.
– Tôi xin lỗi!
Hắn tự cho mình là một tên khốn. Lần nào bắt nạt cô cũng xin lỗi cho đã rồi lại đâu vào đấy tiếp tục ăn hiếp cô.
– Tôi xin lỗi em, Triệu Gia Hân.
Không có phản hồi, Cửu Châu còn tưởng mình nói chưa rõ. Nhưng đến lần thứ ba cô vẫn im lặng. Cửu Châu hơi thấy tủi thân. Cô bơ hắn đến mức này sao? Tha thứ hay mắng chửi hắn cũng nhận, chỉ cần cô phản ứng, còn hơn là cứ im lặng mãi như vậy.
– Triệu Gia Hân?
Đáp lại hắn vẫn là sự im lặng đáng sợ.
Tức mình, Cửu Châu bật điện lên, thấy cô đang nằm sấp với bộ đồ ngủ trên người. Hắn tưởng cô đang khóc vì nghĩ tới chuyện hôm qua nên mới hoảng hốt chạy lại. Chạy lại đến giường mới biết hóa ra Triệu Gia Hân thực sự đang say giấc nồng.