Cho anh nhé! Đã lâu lắm rồi không được chạm vào em. Anh thực sự rất nhớ.
Sau khi Triệu Gia Hân bày tỏ nỗi lòng mình, Cửu Châu cũng không ngần ngại phơi ra ham muốn phàm tục của bản thân.
Lợi dụng việc cô ôm hắn, Cửu Châu bế cô theo kiểu công chúa rồi đặt cô trên bàn ăn.
Triệu Gia Hân cau mày không vui:
– Anh nhớ em hay nhớ thân thể của em. Em đang nghi ngờ tình cảm của anh đấy.
Hắn thực sự đã làm cô thấy vọng. Bọn họ chỉ mới tỏ tình nhau thôi, hắn lại muốn làm chuyện kia ngay lập tức. Người đang ông này vì ham muốn quá cao mà không nhịn được hay hắn vốn dĩ chỉ quan tâm đến nửa thân dưới?
– Em biết không Triệu Gia Hân, anh sẽ không nổi ham muốn khi đứng cạnh cô gái mà anh không yêu.
Cửu Châu biết cô lo lắng điều gì. Hắn không muốn cô hiểu lầm hắn.
– Thế đó giờ anh cưỡng bức em cũng là anh yêu sao?
Triệu Gia Hân chống tay lên trước ngực ngăn cản cơ thể người đàn ông đang dồn dập tiến vào phía mình. Cô không muốn nhắc lại chuyện đó đâu, nhưng bỗng dưng hắn đòi hỏi, toàn bộ những uất ức trong lòng cô lại tái hiện. Cô buộc mình phải hỏi tội hắn.
– Anh biết vì cái lí do yêu của anh mà em đã đau đớn cỡ nào không?
Hắn không hiểu, chắc chắn không hiểu. Nếu hắn hiểu thì đã tốt rồi. Cô càng đau đớn bao nhiêu, hắn càng khoái cảm bấy nhiêu.
Sống lưng Triệu Gia Hân cứng lại khi nhớ về những đêm Cửu Châu giày vò cô. Cảm giác khi ấy, so với chết càng đáng sợ hơn.
– Anh xin lỗi! Anh sai rồi!
Cửu Châu ôm cô thật chặt, để cô tựa vào lòng ngực mình, hơi thở ấm áp toả ra cho Triệu Gia Hân có cảm giác an toàn.
Đối với hắn, việc cô tha thứ và mở cửa trái tim chấp nhận hắn là điều hắn không ngờ tới. Sau những việc hắn làm với cô, Cửu Châu thậm chí còn không có tư cách để đứng trước mặt cô.
Số lần hai người họ giao hoà với nhau không phải là ít. Nhưng tất cả đều là hắn đơn phương ép buộc cô. Nhìn thân thể của cô bị dày vò đến chết đi sống lại, trái tim hắn cũng như bị muôn ngàn mũi nhọn đâm vào tim.
– Anh biết giờ anh nói lời xin lỗi giờ này là vô nghĩa. Nhưng anh vẫn phải nói xin lỗi với em. Ngoài xin lỗi ra, anh cũng chẳng biết nói gì khác. Cảm ơn em đã chịu tha thứ cho anh.
– Nói gì vậy? Em đâu có tha thứ cho anh.
Triệu Gia Hân vội phủ nhận. Cô vòng hai tay qua cổ hắn, đối diện với ánh mắt của Cửu Châu, nở một nụ cười bất đắc dĩ:
– Em chỉ chấp nhận anh tôi. Bởi vì trái tim em đã hướng về phía anh rồi nên em không muốn ngược đãi nó. Nhưng những nỗi đau mà anh đã gây ra, em phải chịu, sau này em bắt anh trả từ từ.
– Được, sau này anh sẽ trả cho em. Cả gốc lẫn lãi.
Cửu Châu mỉm cười hạnh phúc. Chỉ cần có hai chữ “sau này” là tốt lắm rồi.
Đau thương hắn gây ra cho cô có thể không trả được hết nhưng hắn nhất định sẽ vá nỗi đau bằng tình yêu hắn dành cho cô. Hắn chiều chuộng nhìn cô, nửa đùa nửa thật nói:
– Hân nhi à, nếu em không muốn tôi chạm vào em thì xin hãy tách xa tôi ra một chút. Em như thế này, tôi sợ là bản thân không kiềm chế được mất.
Hắn nghiện mùi hương trên người cô. Vì thế mỗi khi tiếp xúc gần, cơ thể hắn lại theo thói quen mà phản ứng gây gắt. Hiện tại Triệu Gia Hân đang ôm lấy hắn, ngón tay cô mềm mại liên tục khiêu khích hắn ở sau lưng. Cửu Châu biết cô ám ảnh khi hai người họ làm chuyện ấy, nhưng cô cứ thế này, hắn sẽ bị hành chết mất.
– Anh yêu em đúng không? Vậy anh phải tôn trọng em chứ.
Từ đầu đến cuối, Triệu Gia Hân vẫn bày ra vẻ mặt vô cảm như chưa có chuyện gì xảy ra.
– Ừ, anh yêu em! Thật đó, em không tin anh sao?
Cửu Châu có đủ tự tin rằng tình yêu hắn dành cho Triệu Gia Hân lớn hơn bất cứ ai trên đời này.
– Tin chứ, anh đừng căng thẳng như vậy.
Phải tin tưởng thì cô mới chịu mở lòng với hắn. Dù vậy, niềm tin ấy cũng mong manh lắm. Cuộc sống càng ngày càng có nhiều vợ chồng đổ vỡ khiến con người ta mất niềm tin vào tình yêu.
Nhưng đó là chuyện tương lai. Ở hiện tại, Triệu Gia Hân muốn niềm tin ấy thật chắc chắn bằng cách xác nhận thêm một lần nữa.
– Đêm nay anh ở lại đây đi. Chỉ cần ôm em ngủ thôi, như hai chúng ta hồi chưa bất hoà ấy. Hôm nay em rất mệt. Em không muốn làm gì hết. Anh kìm nén dục vọng đi! Được không?
– Được!
Tối nay hai người mới chịu mở lòng thôi, nên còn rất nhiều khúc mắc chưa được giải quyết. Cũng như niềm tin của cô chưa hoàn toàn giao cho hắn.
– Thực ra em chỉ cần nói không muốn thôi, không cần trình bày nhiều như thế. Em không muốn, anh thực sự sẽ không chạm vào em.
– Chưa chắc đâu.
Côn bĩu môi, nói một câu hai nghĩa. Cửu Châu đánh mắt xung quanh như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
– Đã yêu anh rồi nhưng nhìn anh vẫn thấy đáng ghét thật. Mối thù của chúng ta em sẽ không quên đâu. Anh đợi đấy, em sẽ hành hạ anh đến chết.
Hắn bật cười sảng khoái
– Em thẳng tính thật đó. Không sợ nói ra anh sẽ đề phòng sao?
– Nói ra để cảnh cáo anh không được đề phòng đấy. Anh thử phản kháng lại xem, chúng ta sẽ…
– Được được, anh không phản kháng cũng không chống cự. Sẽ tự giác phối hợp cho kế hoạch trả thù thành công. Sau này đừng nhắc đến sự chia lìa được không? Anh sợ mất em lắm! Nha!
Cô còn chưa dứt câu, hắn đã ôm chầm lấy nói lời cầu xin. Hắn biết cô định nói nếu hắn không phối hợp thì cô sẽ bỏ rơi hắn. Lời nói dù là thật hay giả, hắn cũng rất sợ.
– Ngoan! Phải nghe lời chứ.
Triệu Gia Hân hài lòng gật đầu cười. Cô tự biết giới hạn của bản thân, cô không phải là đối thủ của Cửu Châu. Vậy nên, thay vì âm thầm hành động, cô sẽ nói ra trước. Trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn sẽ thiệt thòi hơn. Cô sẽ ỷ vào tình yêu bao la của Cửu Châu để đạt mục đích riêng.
Tất nhiên, Triệu Gia Hân không phải là người không biết điều. Cô sẽ không làm hại hắn.
– Cửu Châu, ban nãy anh bị dính mưa vẫn chưa thay quần áo. Người anh ướt lắm, anh ôm em làm bẩn em rồi. Bây giờ phải đi tắm lại thôi.
– Em đi tắm đi! Anh không có quần áo để thay. Nếu sợ bẩn thì tối nay anh ngủ dưới sàn được rồi.
Đang ôm nhau thắm thiết mà cô lại chê hắn bẩn. Cửu Châu xấu hổ buông người cô ra.
– Lấy quần áo em mặc ấy. Em đặt hàng trên mạng, có vài bộ quần áo. Rộng lắm em không mặc được. Mà bỏ cũng phí. May quá, có anh ở đây mặc hộ em luôn.
– Ừ, em lấy cho anh đi.
Hắn lùi lại vài bước cho cô có chỗ để đi. Triệu Gia Hân nhảy xuống, vào phòng lấy cho hắn một bộ đồ ngủ.
– Anh tắm đi!
Cô đi vào rồi ra rất nhanh, đưa cho hắn một bộ đồ ngủ dài màu be, kiểu cuốn dây, giống kiểu Cửu Châu hay mặc ở nhà. Đây là hàng cô mua hai năm trước, vì lỡ đặt sai size nên mặc vào rộng thùng thình, thấy tiếc, cô không bỏ đi. Thật không ngờ lại có thể sử dụng hôm nay.
– Ừ.