Tiếng đồng hồ chạy tích tắc tích tắc, không gian yên tĩnh, cả bầu trời chìm trong bóng tối. Căn nhà vẫn chỉ thắp duy nhất một bóng đèn. Ánh sáng yếu ớt mờ mờ ảo ảo lại mang một nỗi buồn man mác. Chẳng hiểu lí do vì sao lại buồn, chỉ đơn giản là cái không khí này gợi cho con người ta đượm buồn, vậy thôi.
Triệu Gia Hân thay đổi ý định nhanh như vậy, Cửu Châu có chút bất ngờ. Đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa một cảm xúc hỗn loạn, không rõ tâm trạng hắn hiện giờ thế nào. Ngớ người ra một lúc, hắn im lặng chờ cô nói tiếp.
Triệu Gia Hân thấy đối phương không có phản ứng, ngầm hiểu là hắn không phản đối. Cô tiến lên một bước về phía hắn, hai bàn tay đan chặt vào nhau, mồ hôi trên trán nhễ nhại, sống lưng cô lạnh buốt:
– Nhưng tôi có một điều kiện.
Cô nói tiếp. Hắn vẫn không có phản ứng gì. Triệu Gia Hân bắt đầu sốt ruột, rốt cục không hiểu hắn như vậy là đang từ chối hay đồng ý. Cuối cùng, cô quyết định chơi liều, làm theo con tim mách bảo:
– Điều kiện duy nhất của tôi là muốn hai chúng ta giữ khoảng cách nhất định. Nghĩa là… Trong thời gian tôi làm tình nhân cho anh, Cửu gia, anh sẽ không được đi quá giới hạn với tôi.
Nói cách khác, là anh sẽ không được chạm vào tôi cũng như cơ thể tôi. Cửu gia, mong anh hãy đồng ý.
Triệu Gia Hân nói xong, nhất thời không tự chủ được mà run lên bần bật. Là do trời tối, nhiệt độ hạ thấp hay là do cô quá mệt nên mới cảm thấy lạnh như vậy?
– Làm tình nhân của tôi nhưng tôi không được đụng vào em?
– Triệu Gia Hân, tiền của tôi không thiếu, nhưng tiền cũng không phải tự nhiên sinh ra. Em nghĩ tôi phải tốn tiền vào một thứ vô dụng?
– Vậy nên… Tôi mới xin anh đồng ý.
– Nếu tôi không chấp nhận thì sao?
– Vậy thì, tôi …
Toàn thân Cửu Châu tỏa ra một hàn khí lạnh đến bức người. Anh thâm sâu nhìn cô, ánh mắt anh như nhốt trọn hình bóng cô vào trong đó.
– Điều kiện tôi đưa ra, anh không chấp nhận thì thả tôi ra. Đấy nhé, là do anh không chịu hợp tác chứ không phải là tôi không muốn làm tình nhân của anh.
– Tiền chữa bệnh cho mẹ em?
– Tôi sẽ tìm người khác bao nuôi.
“Xoảng… Lạch… Choang…”
Triệu Gia Hân vừa dứt lời, lập tức tiếng đổ vỡ vang đến inh tai. Gương mặt cô lộ rõ sự hoang mang lo lắng. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, chỉ trong vòng mấy giây phút ngắn ngủi, cô thấy được khuôn mặt hằm hằm tức giận của Cửu Châu. Hắn ta không ngần ngại, tiện tay quăng luôn chai rượu quý trên tay ra sau lưng cô. Triệu Gia Hân vì bất ngờ không kịp tránh nên co rúm người lại. Nhưng may mắn, chai rượu xấu số đó đã không trúng vào người cô. Rượu rơi từ tay hắn, văng ra cửa kính. Cửa kính không vỡ nhưng chai thủy tinh không còn nguyên vẹn. Dòng chất lỏng màu tim tím chảy dài trên bề mặt kính, những mảnh thủy tinh sắc nhọn văng ra tứ tung. Vì khoảng cách của cửa sổ sát đất với Triệu Gia Hân rất ngắn, nên cô đã bị một mảnh thủy tinh nào đó đâm trúng vào cổ chân.
Triệu Gia Hân khẽ “a” lên một tiếng, nhưng rất bé, có lẽ là chỉ mình cô mới nghe được. Mảnh thủy tinh không quá lớn, nhưng bị lực mạnh tác động, cắm ngay vào da thịt khiến cổ chân cô rơm rớm máu. Lúc đầu thì không sao nhưng càng về sau càng thấy xót, mảnh thủy tinh nhỏ cắm vào da thịt không có ý định rời ra làm cô vừa cảm thấy đau, vừa thấy vướng víu. Nhưng dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, Triệu Gia Hân vẫn không có ý định cúi xuống lấy nó ra, giữ nghiêm một tư thế thẳng tắp. Điều cô quan tâm hơn cả là cuộc đối thoại cùng anh.
– Triệu Gia Hân, em dám tìm người khác bao nuôi thử xem?
Một hàn khí lạnh bao phủ cả căn phòng, âm thanh vang lên băng lãnh giống như sự chết chóc truyền đến từ địa ngục. Như vậy, đủ để hiểu người đàn ông ấy đang tức giận như thế nào. Hắn ta giận đến nỗi gân xanh đáng sợ nổi đầy trên trán. Hai bàn tay nắm chặt thành quyền, các khớp tay không ngừng run rẩy vì tức giận. Cô dám đe dọa hắn? Cô dám tìm người khác bao nuôi? Hằn không tin cô gái của hắn dám làm điều này. Nhưng hắn cũng không dám chắc những điều hắn biết về cô có đúng hay không. Lỡ như cô thực sự tức giận rồi tìm đến người đàn ông khác thì sao? Cửu Châu muốn nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.
– Sao lại không dám. Anh không cho tôi tiền thì người khác cho. Chẳng nhẽ anh muốn tôi chạy theo quỳ gối xuống xin tiền anh?
Sao nào? Vừa rồi còn một mực từ chối tiền của tôi. Giờ lại một mực muốn kiếm tiền từ đàn ông? Triệu Gia Hân, em quá mâu
thuẫn rồi đó.
– Thì sao nào? Có ai chê tiền đâu chứ. Tôi đổi ý rồi, được bao nuôi sẽ kiếm được tiền mà không phải vất vả. Tôi sẽ tìm người nào tôn trọng mong muốn của tôi chứ không phải người như anh.
– Tôn trọng? Em cũng ngây thơ quá rồi. Tất cả đàn ông trên đời này đều là sói, em dám chắc hắn sẽ không dám đụng vào em?
– Có đụng vào hay không thì anh hãy thử xem. Thả tôi ra, trả lại tự do cho tôi để tôi tìm đến một người đàn ông khác tốt hơn anh.
Triệu Gia Hân có vẻ đã quen dần với dáng vẻ đáng sợ của hắn nên đã trở nên mạnh dạn hơn. Cô nói với hắn bằng dáng vẻ ngang ngược, giọng điệu thách thức làm cho khuôn mặt đẹp trai của Cửu Châu tối sầm lại, như có một lớp sương mù dày đặc bao phủ xung quanh.
Cô cũng không biết động lực nào lại giúp cô có đủ can đảm như thế. Rõ ràng vài phút trước còn run rẩy trước hàn khí của Cửu Châu, vậy mà vài phút sau lại ngang nhiên đối đầu, thậm chí là thách thức hắn ta.
Có lẽ là do con đường cô đi đã đến ngõ cụt, cô không thoát khỏi hắn nên mới phải lựa chọn phương pháp liều lĩnh như vậy.
– Em có dám chắc sẽ có người đàn ông chịu bao nuôi em?
– Đương nhiên. Đàn ông ai chẳng thích thú điều lạ chứ.
– Vậy em có gì khác biệt?
– Ô, được Cửu gia cao cao tại thượng mời về làm tình nhân không phải là điều khác biệt ư?
Cô nghe nói hắn đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa một lần có tin đồn tình cảm. Dù bao nhiêu cô tiểu thư công dung ngôn hạnh tình nguyện ngả vào lòng cũng chẳng thể làm lay động trái tim hắn. Lại nghe nói, hắn như vậy là có vấn đề về cơ thể. Thích đàn ông.
Nhưng bây giờ cái tin đồn thất thiệt ấy đã vơi đi phần nào. Cô nửa tin nửa ngờ tò mò xem hắn thực sự có phản ứng với phụ nữ hay không.
Triệu Gia Hân không dám chắc Cửu Châu có thực sự có tình cảm với cô hay đơn giản chỉ là muốn tìm một hình nhân thế thân để che đi giới tính thực của mình và đánh lừa dư luận. Nhưng tại sao hắn lại chọn cô? Là do cô từng cứu hắn hay là do cô quá đặc biệt không bị rung động trước con người hắn? Dù đáp án là gì đi chăng nữa, Triệu Gia Hân cũng tự tin rằng bản thân mình có một điều gì đó làm cho Cửu Châu hứng thú. Ít nhất là khác với các cô gái khác.
– Tốt. Nếu biết mình có phước như vậy thì nên làm tốt vai trò tình nhân của mình đi.
– Vậy… Điều kiện của tôi?
– Hân Nhi, người nắm luật chơi là tôi, người ra điều kiện cũng là tôi.
Bá đạo, ngang ngược vốn là bản chất của hắn. Hắn muốn cô hiểu rõ vị trí của mình ở đâu, hiểu hắn mới là người nắm quyền trong trò chơi này.
– Tôi cũng chỉ muốn đòi cho mình một chút quyền lợi. Như đã nói, nếu anh không đồng ý thì thôi, thả tôi ra. Nếu anh chấp nhận, tôi thề sẽ ngoan ngoãn nghe lời, còn nếu không, tôi sẽ tìm mọi cách để trốn thoát khỏi nơi này.