“Để cậu lo liệu?” mấy người đồng thanh kêu lên.
Trong buổi họp tối qua đã thấy được sự ngông cuồng của Diệp Phong , cũng biết hắn thực có chút tài năng, nhưng cái này không có nghĩa hắn có thể làm được mọi việc. Cái kiểu tống tiền đe dọa thế này không phải là đàm phán thương mại thông thường, một khi làm hỏng thì rất có khả năng ảnh hưởng đến tính mạng, lớn giọng như vậy quả là khiến người ta suy nghĩ. xem tại TruyenFull.vn
Không chờ Hà Tích Phượng trả lời, Điền Á Phỉ cướp lời đứng dậy, cười khẩy: “Giám đốc Diệp, trò đùa này không nói được, cậu có khả năng thế nào tôi không rõ nhưng việc cảnh sát còn chẳng giải quyết được, cậu có thể giải quyết đươc sao? Trước khi nói tốt nhất phải cân nhắc xem mình mấy cân mấy lạng, cứ khoác lác như vậy không phải là khôn khéo đâu”.
Từ khi người đàn ông kia bước vào, liền chú ý đến biểu cảm của Lưu Nghị, đoán là Diệp Phong đã đầu quân về bên Lưu Nghị. Buổi họp tối qua còn định lôi kéo nhân viên mới này, vì thế cũng không làm khó thêm. Nói là đặt câu hỏi nhưng thực ra là cho hắn một cơ hội thể hiện, chứ không ngờ thủ hạ của lão cáo già Lưu Nghị này khiến người khác cứng họng, như vậy thôi cũng không cần sợ mất thể diện làm gì, bạn của kẻ thù cũng là kẻ thù, đạo lý này Điền Á Phỉ rất hiểu.
Diệp Phong sớm đã liệu sẽ có người nghi ngờ chất vấn, tính toán một chút, có khả năng nhất chính là người đàn bà kia. Quả như dự đoán, lòi ra đầu tiên chính là Điền Á Phỉ .
Nhìn vị phó tổng đầu không cao nhưng thần thái ổn định, Diệp Phong hơi bĩu môi như không thèm nói: “Là phó tổng giám đốc Điền phải không? Nếu chị có thể mang ba trăm vạn ra giải quyết thì tôi không còn gì để nói, nhưng đáng tiếc là chị không làm được việc này, cho nên lựa chọn tốt nhất của chị chính là im lặng, quản lý câu lạc bộ chị có thể lành nghề nhưng giải quyết việc phạm pháp thế này có lẽ để tôi đứng ra thì tốt hơn. Về phần tôi có khoác lác hay không chờ rồi mới biết được”.
Sau khi nghe giới thiếu của Triệu Bằng , biết rằng người đàn bà này hình như làm việc chân ngoài chân trong. Mặc dù chưa chắc chắn nhưng hình ảnh thì giống như vậy, lại thêm những lời nói móc của cô ta thì càng không cần khách sáo.
Nhìn từ chức vụ thì Diệp Phong không nên như thế nhưng quan hệ cấp bậc trên dưới đâu phải là chuyện hắn để ý. Nói đến quản lý kinh doanh, Diệp Phong có thể không dám như thế nhưng với việc liên quan đến tội phạm cưỡng bức, tấn công khủng bố, thì hắn lại có quyền phát biểu hoàn toàn. Đang buồn không tìm được cơ hội giúp Hà Tích Phượng một tay lại không ngờ cơ hội từ trên trời rơi xuống. Sâu trong lòng lại cảm ơn tác giả đui mù của bức thư đe dọa kia, anh hùng không đất dụng võ là khó chịu nhất, nếu hôm nay nắm được một cơ hội phát huy võ thuật thì sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Lưu Nghị bên cạnh nghe thấy phản bác của Diệp Phong lập tức tỉnh táo. Xem ra rượu và trà của mình đã phát huy tác dụng, nếu không thằng nhỏ này coi như là được sủng ái cũng sẽ không công khai tranh cãi với lãnh đạo cấp trên như vậy. Muốn người phụ nữ đó im lặng_ câu này nghe xong thật hả giận.
Mặc dù cho rằng Diệp Phong đa phần là vì lấy lòng mọi người nhưng lại không hề để ý ngược lại lên tiếng bênh vực : “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của giám đốc Diệp, cho dù tôi không biết cậu ta ruốt cuộc có cách gì nhưng tôi tin cậu ta nhất định sẽ giúp Hương Tạ Hiên vượt qua khó khăn này”.
“Vô lý, thật vô lý”. Điền Á Phỉ bị kẻ tung người hứng làm cho tức giận, gương mặt đỏ bừng, đẩycặp kính đen rồi mới trầm giọng nói: “Cậu cho rằng cậu là ai, hay là mafia, cứ coi như là bộ trưởng bộ công an cũng không dám nói không biết ngượng như thế. Một bức thư, một số tài khoản, chẳng lẽ có thể tìm ra kẻ chủ mưu? Đến lúc tiền không thể vào tài khoản, bọn chúng rất có khả năng chó cùng rứt giậu, làm nổ tung Hương Tạ Hiên này thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”.
Lúc đó vẫn thoải mái nhất là Lăng Thông , việc như thế này hắn luôn chọn không đứng về bên nào, lẳng lặng ngồi vào chỗ của mình, nhìn hai vị phó tổng tranh cãi tới mặt đỏ tía tai, nhưng cũng không có biểu hiện gì.
Hà Tích Phượng cũng như vậy, vốn trong lòng lo lắng họa vô đơn chí, bình thường để mấy ba người này kiềm hãm lẫn nhau, trước giờ chưa có rắc rối quá lớn nhưng hôm nay gặp chuyện lại không bàn luận ra nổi một cách giải quyết.
Khuôn măt vốn lạnh lùng lại thêm u ám vài phần, nén tức giận trong lòng mà nói chặn lại: “Hai người ngồi xuống hết đi, đừng cãi nhau nữa”.
Giọng nói không lớn nhưng như mệnh lệnh, Lưu Nghị còn đang định tranh cãi cũng ngậm miệng lại, cuối cũng ngồi về chỗ. Điền Á Phỉ cũng có chút e ngại vị tổng giám đốc này, liếc nhìn hai người đàn ông câu kết với nhau kia rồi mới cúi người ngồi xuống.
Không khí đối chọi gay gắt tạm thời được xoa dịu.
Hà Tích Phượng nhìn người đàn ông vẫn đang đứng, trong lòng cũng phân vân. Với Diệp Phong không dám nhận định, kể từ ngày gặp mặt hắn đã có dáng điệu này, cũng có tài hoa nhưng luôn khiến người ta kinh ngạc, cho đến tận bây giờ, mình cũng cảm thấy hắn là một ẩn số, hoặc hắn thực sự có cách giải quyết chuyện này.
Nhưng nếu giao mọi chuyện cho hắn làm thì lại không yên tâm lắm. Mặc dù gây ra một ít rắc rối cũng rất có khả năng dẫn đến ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt là một khi sự an toàn của đoàn điều tra xảy ra chuyện thì hậu quả khó lường.
Nghĩ ngợi một chút, cô vẫn cho rằng để người bạn đội trưởng cảnh sát ấy ra tay chắc chắn hơn, cộng thêm đồng đội đằng sau cô ấy, điều tra rõ kẻ uy hiếp chắc không thành vấn đề
“Tổng giám đốc Hà, có phải chị muốn tìm đội trưởng Đoạn đó giúp không?”. Nhìn vẻ mặt chần chừ của người phụ nữ đó, Diệp Phong cũng đoán ra cô cũng không dễ dàng tin mình, sau khi Hà Tích Phượng khẽ gật đầu hắn mới nói tiếp: “Theo như tôi được biết Đoạn Băng là đặc công, bản chất không giống với cảnh sát hình sự, nếu chị đã phát hiện ra thân phận của kẻ tống tiền, để cô ta đến bắt nhất định không vấn đề gì, nhưng để cô ta điều tra, làm công tác cảnh sát hình sự e là hiệu quả không tốt lắm”.
“Nhưng, cô ấy có rất nhiều bạn trong đội hình sự, có thể tìm họ giúp đỡ mà ?” Hà Tích Phượng lại nghiêng người, khẽ cựa mình giải thích.
“Vậy khác với trực tiếp báo cảnh sát à?” Diệp Phong khẽ cười, quay về chỗ ngồi của mình, ” Nếu cảnh sát hình sự biết được Hương Tạ Hiên nổi tiếng của thành phố t bị khủng bố uy hiếp, thì sẽ có phản ứng thế nào, phái một đội lớn cảnh sát bảo vệ đến là chắc chắn rồi. Theo họ, tính mạng luôn quan trọng hơn của cải, nhưng chúng ta thì sao? Giám đốc Hà, chị chấp nhận để cơ hội hợp tác khó mà có được ấy tuột khỏi tay sao?”
“Cái này, nhưng ngoài ra còn có cách nào khác, giao tiền à?” Hà Tích Phượng phân vân hỏi: “Cậu nói cậu đi giải quyết, vậy cậu có cách gì, tôi phải làm gì, thời hạn chỉ có ba ngày, tôi sợ”.
“Chị không phải sợ, cũng không phải làm gì cả, chỉ cần tiếp đón đoàn điều tra như bình thường là được rồi, mọi việc vẫn như cũ”. Diệp Phong cầm bức thư trên bàn lên, cho vào bì thư lúc đầu, hắn nói: “Về phần chuyện thư đe dọa này để tôi xử lý, thời hạn là ba ngày, tôi chỉ cần một ngày, sau 24 giờ , nếu tôi không thể đưa cho mọi người một kết quả như ý thì tôi lập tức từ chức, giao ba trăm vạn cho chúng hay là báo cảnh sát thì tùy giám đốc Hà quyết định, nhưng tôi muốn nói, chỉ cần tôi còn ở đây thì không ai có thể động đến Hương Tạ Hiên”.
Giọng điệu đó, giọng điệu kiên định đó đều đến tai mọi người, Hà Tích Phượng chấn động, cái câu “có tôi ở đây” quen thuộc đó đã khuấy động lòng nàng, chưa lâu, một người đàn ông khác cũng nói câu này để an ủi mình, bây giờ cảnh còn người mất, không biết Diệp Phong trước mặt có khả năng như người ấy không.
“Được , tôi tin cậu” . Trước con mặc kinh ngạc của ba phó tổng, Hà Tích Phượng nói một hơi, : “Nhưng tôi chỉ có thể cho cậu 24 tiếng, cậu không cần miễn cưỡng, mặc dù đến lúc đó vẫn không có cách giải quyết, tôi có thể tìm đội trưởng Đoạn giúp đỡ”.
Trong lòng cũng biết Diệp Phong không phải người đàn ông đó, càng không thể có khả năng của anh ta, chỉ có điều bất luận là tướng mạo hay giọng nói, bọn họ đều có điểm giống nhau, thôi cũng cho cậu ta một cơ hội. Nhưng cũng biết rằng, chỉ dựa vào bức thư đe dọa đó, Diệp Phong cơ bản không thể có kết quả gì quá lớn, trừ phi đằng sau cậu ta có thế lực to lớn mới có thể trong thời gian ngắn tìm thấy kẻ đe dọa trong cái thành phố T rộng lớn này, đương nhiên khả năng này hình như bằng không.
“Tôi nghĩ, cơ hội để cảnh sát Đoạn ra mặt rất nhỏ ,rất nhỏ”. Diệp Phong khẽ cười, rất tự tin nói: ” Về xử lý vấn đề này, tôi còn mạnh hơn mấy người phụ nữ ấy, nếu tôi không làm được, sợ là cô ta cũng không thể làm được”.
Hình ảnh con bạo long cái trong trí nhớ dần dần hiện ra, tính cách nóng nảy hấp tấp ấy chỉ hợp với đánh nhau, nếu thật sự để cô ta tới thì còn chưa mang cả cái Hương Tạ Hiên này chầu trời sao, thậm chí rất có khả năng còn mang cả súng tiểu liên vào câu lạc bộ ngồi canh cũng nên.
Nếu nói như vậy, nhất định có thể dọa kẻ viết thư đe dọa kia, nhưng cũng sẽ dọa cả đoàn điều tra của Hidding chạy mất dép. Điều này không phải là thứ mà mính muốn nhìn thấy.
Cam đoan xong, Diệp Phong từ từ đứng dậy, nói đi giải quyết việc này nagy bây giờ, rồi mới mang bức thư đó ra khỏi phòng làm việc, mà ba phó tổng kia cũng đi ra theo hắn.
Nhìn bóng Diệp Phong xa xa, đi sau cũng là Điền Á Phỉ khịt mũi cười khẩy, thầm chế nhạo người đàn ông này quá ngạo mạn, một kế hoạch hoàn hảo không đến ba ngày vốn sẽ không thể có manh mối gì, mình muốn nhìn thằng hề khoác lác đó, sau một ngày phe cánh của Lưu Nghị đó sẽ ra cái giống gì. Xem ra nhìn bộ dạng hắn thất thểu ra khỏi Hương Tạ Hiên là một chuyện hết sức thú vị .