Cái đó rõ ràng là quần con tối qua Diệp Phong thay ra, bên trên vẫn còn lưu lại vết nước đục, Tiêu Hiểu không hiểu lắm chuyện nam nữ, nhưng cũng nhìn ra đó là cái gì.
“Chú, chú thật tởm!”
Sắc mặt Diệp Phong đỏ bừng, vội vàng quơ lấy cái quần con, chạy vụt vào nhà vệ sinh, tiện tay vứt luôn vào thùng rác.Lúc này mới cố gắng quay về trạng thái bình thường trở lại phòng.
“Tự dưng quên mất, hì hì!” Diệp Phong cười xấu hổ, hắn giải thích: ” Tôi cũng không biết sao nửa đêm lại thế, có lẽ do trời nóng quá!”.
Tiêu Hiểu ngượng đỏ cả mặt, như màu máu thậm chí đỏ đến tận cổ, cô cúi đầu ngồi lên giường không nói lời nào. Từ lâu đã nghe đến cái thứ dơ bẩn đó của đàn ông, không ngờ hôm nay lại gặp phải.
“Cái này, tôi cũng không biết cô tới” Diệp Phong thật là oan ức, với tư cách một người đàn ông hơn một tháng kiêng khem mà nói, đó là quá bình thường, chỉ đáng tiếc là hoạt động sinh lý bình thường này trong mắt người khác lại là điều ghê tởm.
Tiêu Hiểu làm sao tin lời nói bậy của Diệp Phong , ai mà biết thanh niên lớn tuổi này nửa đêm không người sẽ làm điều gì xấu xa, nghĩ đến căn phòng đen như mực, một người đàn ông nào đó trần truồng làm những động tác gì đó, hic…buồn nôn quá!. Tiêu Hiểu từ trước đến nay chưa thấy mình lại sa đọa đến mức này, đối diện với một người đàn ông, trong đầu lại nghĩ đến những chuyện bỉ ổi kia.
Vỗ khẽ vào mặt, Tiêu Hiểu mới bình tĩnh lại, chuyện này có vẻ không nói nữa thì tốt hơn, cần nhanh chóng chuyển chủ đề, ai biết chú ta có giống mình, trong đầu cũng nghĩ những chuyện dơ bẩn kia không.
“Chú, tôi đói rồi!”.
Diệp Phong bổ ngửa xuống đất, con nhóc này tiêu hóa cũng nhanh đấy chứ.
“Nói nhầm, nói nhầm, tôi khát rồi!” Tiêu Hiểu chữa lời, vừa rồi chuyển nhầm chủ đề, nói ra mới nhớ vừa tiêu diệt hai bát mì với một bát thịt trứng muối.
Hic… Đói với khát hình như không giống nhau mà, cái này cũng có thể nói sai à? Diệp Phong rầu rĩ đi ra ngoài, mang mấy *** nước còn lại trong tủ lạnh tới.
Tiêu Hiểu mãi mới chọn một *** cô ca, bật bắp uống một ngụm rồi vứt sang bên cạnh.
“Chú, có phải hồi nhỏ chú rất hư hỏng không?”, Tiêu Hiểu quên mất sự xấu hổ vừa rồi, cười khẽ hỏi.
Diệp Phong vừa cho đồ uống vào miệng suýt chút nữa phun ra, xem ra bố già không chỉ hỏi tình hình “cô con dâu” này mà còn tiện thể kể hết chuyện của mình, nhưng đánh chết cũng không công nhận. Diệp Phong ra vẻ như không biết nói: “Việc xấu? Không có đâu, tôi nhớ có một lần đã bóng không cẩn thận làm vỡ kính nhà hàng xóm, ngoài ra hình như là hết rồi!”.
“Chú, chú thật biết giả bộ!” Tiêu Hiểu cười đùa, tiến gần đến người Diệp Phong , cười đen tối, “Vậy tôi nhắc cho chú, khi mười tuổi học sinh nữ cùng bàn, chị lớp trên khi mười một tuổi , còn mấy tên côn đồ bị chú đánh cho thâm tím mình mẩy lúc mười lăm tuổi nữa….”
Diệp Phong đỏ mặt, không khỏi lau mồ hôi trên trán, trong lòng nguyền rủa ông bố già thật lắm điều, mấy chuyện mình làm ấy hình như Tiêu Hiểu đều biết hết rồi.
“Bị nói trúng rồi, không có gì để nói nữa chứ!”Tiêu Hiểu hả hê nói, “Tôi đã biết chú không phải người tốt, nhưng cũng không ngờ chú lại hư thế,mười tuổi đã dám thân thiết con gái nhà người ta, không sợ người ta trách mắng”.
Hic….lời này đúng là làm rõ rồi, có vẻ sau này không ngẩng đầu lên được. Diệp Phong cũng không muốn giải thích lại, cho dù mồm miệng lanh lợi, con nhỏ đó cũng công nhận, nói nhiều vô ích.
Nhìn cái vẻ bí bách của Diệp Phong, Tiêu Hiểu lúc đó cười mãi “Chú, không có gì phải ngại, ai mà không phạm sai lầm chứ, sửa chữa là được. Tôi thấy chú bây giờ cũng không tồi, chắc chắn là con người mới”.
Diệp Phong tiếp xúc với phụ nữ không ít,nhưng cái kiểu con gái mười mấy tuổi, không suy tính gì thế này lại gặp không nhiều.Nhưng càng thế này càng thấy mình không có cách nào mở miệng. Lời ngon tiếng ngọt đều có, nhưng nói ra với cô gái nhỏ này không hay.Hơn nữa bản thân cũng không có ý nghĩ gì xấu, nói hay quá, ngộ nhỡ lại thành người tình trong mộng của con nhỏ này thì càng phiền phức.
Nhưng xem tình hình, con nhỏ này cũng không có tư tưởng trai gái với mình, biểu hiện của nó với hắn càng giống một kiểu tình thân hơn cả bạn bè.
“Chú, tối tôi ngủ ở đâu?”. Tiêu Hiểu vỗ vỗ cái đệm simmon êm ái, trong điệu cười đã xác định cái giường này bị chiếm dụng không thương tiếc, “Kiểu giường gỗ tôi ngủ không quen”.
Diệp Phong sao mà không hiểu được suy nghĩ của cô ta, đành cười : “Đương nhiên cô ngủ trên giường này rồi, tôi ngủ bên ngoài”.
“Tôi biết chú là người tốt mà!”. Tiêu Hiểu tháo dép, trèo lên giường, đang định hưởng thụ cảm giác thoải mái ấy bỗng nhiên nghĩ đến mấy chuyện, chuyển hướng nhìn Diệp Phong đầy nghi hoặc nói: “Chú, trên giường không còn mấy thứ đồ kia đấy chứ?”.
…. Diệp Phong không nói gì. Ai không có việc gì lại để hai cái quần con trên giường, cho dù cái đó cũng là buổi sáng vội quá không kịp giặt.Lúc này đành cứng đầu nói: “Yên tâm đi, chắc chắn không có”.
Tiêu Hiểu yên tâm, như cô bé nhỏ nằm úp lên giường, hai chân còn đung đưa liên tục, thầm ca ngợi cảm giác này thoải mái hơn ngồi ở quảng trường nhiều. Nhưng bỗng nhiên nhận ra đây không phải nhà mình, bên cạnh còn có một chú đang nhìn, nhất thời cũng hơi xấu hổ, “Chú, tôi buồn ngủ rồi”.
“Há…”. Diệp Phong không có thói quen nhìn trộm người đẹp ngủ, quay người ra ngoài, nhưng lại nghĩ con nhỏ này cả ngày lăn lộn bên ngoài, nên tắm rửa một chút, liền quay đầu lại định nhắc, cũng không nghĩ con nhỏ đó đã nhắm mắt, thở đều đều, xem ra đúng là mệt lắm rồi. Nhưng độ cảnh giác của con nhỏ này thấp thật, vừa mới quen đã dám ngủ lại nhà của một người đàn ông ở một mình, thậm chí ngay cả cửa phòng cũng không đóng, cái khí phách này thật không thua kém đấng mày râu.
Khẽ đóng cửa phòng, Diệp Phong nhìn đồng hồ treo tường, mới chỉ hơn bảy giờ, bình thường lúc này có khi đang đưa khách đi ăn, một lần nhàn rỗi hiếm có.
Chỉ là bây giờ lại không buồn ngủ tí nào,chỉ là thời giờ quý báu không thể lãng phí, bỗng nhiên nhớ ra, mấy hôm trước mình chơi một trò trên truyenfull.vn, có vẻ còn có thú vị.
Tâm huyết dâng lên, mở máy tính ra, đăng ký trò chơi, chọn nhân vật.Một cô gái xinh đẹp hiện ra trên màn hình. Diệp Phong thực ra vào trong trò chơi mới biết cái kiểu con trai chọn nhân vật nữ này bị gọi là gay, nhưng nghĩ trò chơi là để giải trí, bản thân vui vẻ là được rồi, làm một nhân vật xấu xí hết sức hắn cũng không có hứng chơi tiếp.
Vừa gia nhập trò chơi, vẫn chưa kịp nhận nhiệm vụ, dòng chữ màu cam đã xuất hiện trong box chat.
“Đến rồi à? Sao lâu rồi không lên mạng”
Hic…, bạo long, Một chiến binh ngang tàn bạo ngược, lúc đầu cùng lập đội luyện cấp, nhân vật của Diệp Phong là mục sư loài người, thuộc về chữa bệnh, chỉ có điều Diệp Phong tôn sùng vũ lực.
Tính ra thì Bạo long là bạn duy nhất trong trò chơi. Lúc đầu khi gặp phe đối địch toàn dựa vào anh bạn này, kiểu làm việc này chỉ có thể dùng hình dạng lả lơi, nhân vật cùng đẳng cấp, hắn ta một mình có thể chống ba bốn người. Theo như hắn nói, lúc đầu đã từng tạo ra chiến tích lừng lẫy một người chống một đội. Ở chỗ chơi cũ buồn tẻ mới chạy đến chỗ mới
“Gần đây công việc bận rộn, thời gian không nhiều, nên không chơi”. Diệp Phong nhanh chóng gõ một dòng.
Bên kia cũng trả lời rất nhanh: “Ho ho, tôi cùng cô luyện cấp nhé, một mình MM luyện rất buồn”.
….
Đây là cái gọi là tán gái mà, Diệp Phong tự nhiên có cảm giác mang tội, nhờ vào nhân vật xinh đẹp đóng giả MM, lừa gạt mấy người đàn ông đẳng cấp cao kia phục vụ vô điều kiện, thực sự hơi ghê, nhưng thay đổi ý nghĩ, đồ gia súc kia không biết trong trò chơi đã lừa gạt bao nhiêu cô gái rồi, dù sao đối phương cũng không nhìn thấy, một lần làm con gái có sao đâu!