Trong buổi gặp mặt như thế này thì không nên nhắc đến những chuyện mất hứng như vậy, chính vì thế mà Diệp Phong liền cố kìm nén cảm xúc của mình xuống tận sâu đáy lòng, hơn nữa đây cũng là lần đoàn tụ mà hắn đã mong ước từ bây lâu nay, nên hắn cũng muốn bỏ qua đi những chuyện không vui ngày trước, nên hắn cùng với hai ông cháu nhà họ Chung đều cố ý chuyển đề tài câu chuyện sang hướng khác, nhẹ nhàng hơn, dễ nói hơn, ví dụ như mấy chuyện làm ăn của hắn chẳng hạn.
“Anh Diệp! Em nghĩ anh nên bỏ cái công việc hiện giờ của anh đi được rồi đấy! Anh đi làm thuê cho người khác thì có ý nghĩa gì cơ chứ?” Nói đi nói lại, thì Chung Tân Dân lại bắt đầu móc mói công việc hiện tại của Diệp Phong, trong mắt của cậu ta thì Diệp Phong có một quả núi sừng sững ở sau lưng như Diệp Thành Trù rồi, cho dù hắn không muốn thăng quan tiến chức, thì cũng nên tạo ra một sự nghiệp của riêng mình, ít ra thì hắn cũng không phải dựa hơi, dựa thế người khác mà sống như cái phận làm thuê lúc này. Chung Tân Dân nói xong, hai mắt đảo đi đảo lại, rồi liến thoắng nói tiếp: “Hay là để ông cho anh lên làm mấy cái chức Sư Trưởng gì gì đó cho nó đã, chứ anh làm lính mười năm nay rồi lại quay sang làm cái khác, phí quá!”
Cho dù có mặt cả hai người ông ở đây, nhưng Diệp Phong nghe xong vẫn máu nóng sôi lên, đưa tay gõ một cái thật đau lên đầu Tam Nhi, tức giận nói: “Cậu cứ tưởng Sư Trưởng là cái chức dễ dàng mà có được như thế sao? Tôi tự thấy năng lực của mình không đủ để quản mấy ngàn sĩ binh như vậy! Hơn nữa, tôi cũng đã xuất ngũ rồi, không được phép quay lại quân đội nữa!” Đây là những câu nói phát ra tự đáy lòng của hắn, mười năm qua hắn là lính, nhưng chỉ đơn thương độc mã hành động, chứ về chỉ huy chiến tranh thì đúng là hắn chẳng có kinh nghiệm gì cả, vì ám sát một người với đem quân đi giết cả vạn người là hai khái niệm hoàn toàn khác hẳn nhau.
Chung Tăng Hợp ngồi ngay gần đó thấy vậy thì gật đầu mỉm cười, qua một thời gian quan sát và nói chuyện, ông đã phát hiện ra Diệp Phong và Diệp Tồn Chí khác xa nhau, đó chính là cái tính tự lượng sức mình, khiêm tốn của hắn khác hẳn với ông bố của mình. Không phải mỗi một sát thủ giết người như chớp mắt như hắn lại có thể giữ được trạng thái như người thường như vậy, thường thì các sát thủ vì bệnh nghề nghiệp mà làm cho tính cách hoặc là thô lỗ, tàn bạo hoặc là trầm mặc ít nói. Các thành viên trong Lãnh Tổ rất hiếm có người có được phong thái như Diệp Phong bây giờ, và phong thái này đã làm nên một sự khác biệt.
Trong ký ức của ông thì cái hình bóng của một cậu bé ngang tàng, ngỗ ngược đã hoàn toàn biến mất khỏi Diệp Phong, bây giờ trông hắn trưởng thành, vững vàng như một người đàn ông chân chính, Chung Tăng Hợp hiểu rằng phong thái của Diệp Phong bây giờ ăn đứt thằng cháu Tam Nhi suốt ngày lêu lổng của ông, ông cảm thấy tiếc khi mình không đủ dũng khí như Diệp Thành Trù để huấn luyện thằng cháu yêu quý của mình như thế, bởi vì ông biết để được như ngày hôm nay, Diệp Phong cũng như Diệp Thành Trù đã trả những cái giá không hề rẻ chút nào cả.
“Tiểu Tam Nhi à! Cháu có phải muốn kéo Diệp Phong vào hội của cháu không? Như mười năm trước ấy, đi làm những chuyện chẳng ra đâu vào đâu cả!” Diệp Thành Trù hôm nay thấy mình vô cùng sảng khoái, dễ chịu chính vì vậy mà khi nói chuyện lúc nào ông cũng mỉm cười hạnh phúc, không nghiêm nghị như mọi khi nữa.
Chính vì vậy mà Chung Tân Dân không cảm thấy bị đè nén như trước, mà ngược lại hắn cảm thấy ngượng ngùng gãi đầu gãi tai nói: “Ông ơi! Cháu làm sao mà có thể làm thế với anh ấy được cơ chứ! Cháu cứ nghĩ là những chuyện của bọn cháu thời đó bí mật lắm cơ, không có lý nào….”
Không chờ cho Tam Nhi kịp nói hết câu, Diệp Thành Trù đã cắt ngang câu nói của gã: “Đừng quên thân phận của ông là ai, mấy đứa nhóc chúng mày thì có bí mật cái cóc khô gì chứ! Nếu không phải là ông và ông của mày đi chùi đít cho, thì mày tưởng mày có thể khệnh khạng như ngày hôm nay hả? Nếu không có ông thì mày với Diệp Phong sớm đã ngồi tù bóc lịch rồi!” Là một đại tướng trong quân đội, nên Diệp Thành Trù cũng rất bá đạo, ông nổi tiếng là cái ô dù to nhất cho con cháu trong nhà, làm cho ông cảm thấy vô cùng mâu thuẫn trong những việc khác, có người cho ông là người công bằng liêm chính, nhưng cũng không có ít người cho ông là kẻ cậy thế chuyên quyền.
Diệp Thành Trù thì từ trước đến giờ không thèm để ý đến ai nói gì mình che chở cho thuộc hạ của ông ra sao, nhưng với con trai và cháu đích tôn của ông thì ông rất quan tâm, vì nói cho cùng thì đây cũng là con cháu trong nhà, làm cho người khác dị nghị cũng khó mà ăn nói. Chính vì vậy mà năm xưa khi Diệp Tồn Chí gây họa, ông chọn cách bảo hộ là dìm sự việc xuống, sau đó quay sang mắng chửi, thậm chí đánh đập Diệp Tồn Chí, dường như có biện pháp gì là ông đều dùng hết lên trên người Diệp Tồn Chí, nhưng với Diệp Phong thì ông lại không như vậy, ông chưa từng đánh thậm chí là mắng chửi hắn bao giờ cả.
Chính vì vậy mà trong mắt của mấy đứa nhóc như Chung Tân Dân đều nghĩ rằng tất cả mọi việc đều có thể mượn danh vọng của hai ông cụ này là có thể giải quyết êm thắm mọi thứ. Vậy mà bây giờ nhắc lại chuyện xưa, Chung Tân Dân cũng cảm thấy ngượng ngùng khó xử, nhưng trông thấy Diệp Thành Trù vừa nói vừa cười, thì cậu ta lại được thể khua môi múa mép: “Ông Diệp! Nếu như cháu và anh Diệp Phong cũng giống như mười năm trước tiếp tục lêu lổng, lông bông thì ông có tức giân không?”
“Chúng mày đã lớn rồi, có quyền tự lựa chọn phong cách sống của chúng mày, ông không muốn nói nhiều!” Diệp Thành Trù nói.
Nói xong Diệp Thành Trù liền thở dài một cái, ông vốn là một người vô cùng nghiêm túc, nhưng lại rất lạc quan, tuy ngoài mặt có vẻ nghiêm khắc, nhưng thực chất lại người rất thương con thương cháu: “Ông đã cướp đi của Diệp Phong mười năm trời tự do, nên bây giờ sau khi nó đã hoàn thành sứ mệnh, thì cho dù nó muốn làm cái gì, kể cả nằm lì ở nhà cả ngày, thì ông cũng không bao giờ tức giận cả!” Diệp Phong năm xưa còn bé, thiếu hiểu biết, nên từ một góc độ nào đó, thì đúng là ông đã cưỡng ép hắn đi vào con đường sát thủ. Còn bây giờ, tất cả mọi việc đã kết thúc rồi, khi ông mới nghe tin hắn làm việc cho một câu lạc bộ, thì có phần khó hiểu, không biết hắn định làm gì, nhưng sau đó ông cũng không hề can thiệp vào chuyện riêng của hắn, cứ để mặc hắn làm những gì hắn muốn. nguồn TruyenFull.vn
Duy nhất chỉ có mỗi một mình Chung Tân Dân là không hiểu nguyên do sâu sắc ở bên trong, động vào chuyện nhạy cảm như vậy Diệp Phong cũng bất giác trở nên im lặng. Khi mới nhập ngũ thì cuộc đời của hắn đã chuyển sang một trang hoàn toàn mới, thất vọng, chán trường, thậm chí tàn nhẫn, đó là tất cả những ký ức không vui của hắn khi mới bước chân vào trong quân đội.
Hắn không giống như những người khác, tập luyện miệt mài, nhưng không phải đối đầu với chết chóc thường xuyên như hắn, máu và xác chết là những thứ hắn gặp nhiều như cơm bữa, bởi vì hắn là một sát thủ theo đúng nghĩa.
Đúng là bây giờ hắn cũng cảm thấy hối hận, hối hận năm xưa đã đồng ý lời yêu cầu của ông nội để bước chân vào cái nơi đau khổ nhất, mất nhân tính nhất, và cũng là có tính kích thích cao nhất trong quân đội.
Nhưng khi mọi thứ qua đi, hắn lại thầm cảm ơn ông nội, bởi vì bất luận như thế nào, thì hắn cảm thấy những công việc đó lại hoàn toàn phù hợp với hắn, hắn sinh ra để làm sát thủ, tuy chỉ mới trải qua vỏn vẹn có mười năm ngắn ngủi, nhưng hắn cũng đã cảm thấy nhàm chán cái cuộc sống chỉ có máu và chết chóc đó.
Diệp Phong có được như ngày hôm nay, tất cả đều là công lao của Diệp Thành Trù, Diệp Phong không hề phủ nhận ông nội của hắn là người có ảnh hưởng duy nhất đối với hắn, một người thay đổi cả cuộc đời hắn.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng hắn cũng khôi phục lại trạng thái ban đầu, mỉm cười nói: “Cháu thì lại thích những công việc có tính kích thích cao như vậy! Cháu cũng yêu công việc hiện giờ của cháu! Nhưng, đây cũng chỉ là tạm thời thôi, cháu không thể chắc được cháu sẽ làm trong bao lâu, một tháng, một năm, hay là cả đời. Tóm lại là, trong lúc cháu cảm thấy chán nản nhất, thì cháu đã suy nghĩ nên đi làm việc khác, nhưng cháu không thể làm những việc nông nổi của mười năm về trước được! Tam Nhi! Cậu cứ yên tâm đi, tôi đã quyết định đi vào vòng kinh doanh rồi thì tôi cũng học được tính nhẫn nại, và khiêm tốn!”
Nếu như là người khác, ví dụ như cha mẹ, thậm chí là ông nội của mình nói như vậy, thì Chung Tân Dân coi như nước đổ đầu vịt, tai nọ sọ tai kia bỏ qua là xong, nhưng người nói câu nói này lại là Diệp Phong, nên cậu ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Khi mới nghe thấy tin đại ca Diệp Phong của mình quay lại thì cậu ta lập tức có ngay ý tưởng trở lại thời huy hoàng năm xưa, quậy một phen trời long đất lở, nhưng bây giờ Diệp Phong đã thay đổi hoàn toàn, kế hoạch của cậu coi như đã bị phá sản một cách không thương tiếc.
Một mình cậu ta thì làm gì cũng cảm thấy chán, nữa là chuyện đi quậy mà không có đại ca một thời, thì lại càng chán, hy vọng trở lại thời hoàng kim của cậu ta đã bị Diệp Phong đổ cho một gáo nước lạnh làm cho tắt ngúm hoàn toàn. Tam Nhi lúc này bất đắc dĩ phải ngồi lại suy nghĩ về tương lai sau này của mình, không thể cứ lêu lổng, chơi bời mãi được, có lẽ cậu ta nên tìm một người vợ an nhàn mà sống qua ngày, và đây có lẽ là việc duy nhất mà cậu ta có năng lực để làm.
Nghĩ đến đây, Chung Tân Dân bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời của mình thật là tươi đẹp, sau đó cậu ta liền quay sang Diệp Phong sách mé nói: “Ông anh! Sao ông anh không đưa chị dâu đến cùng vậy?” Cậu ta nói như đúng rồi vậy, nếu người ngoài không biết thì có lẽ đã nghĩ ngay rằng cậu ta có quan hệ vô cùng thân thiết với vợ của Diệp Phong, cái từ chị dâu phát ra từ miệng cậu ta sao lại ngọt như vậy được cơ chứ.
Diệp Phong mới nghe tên này hỏi xong thì cũng sững người chẳng hiểu cái gì, cứ ngỡ thằng nhóc này đã từng gặp những người phụ nữ mà hắn từng quan hệ, nên mới gọi chị dâu ngọt ngào như vậy. Nhưng sau một hồi suy xét hắn lập tức phát hiện ra lỗ hổng, khi mới đến Thính Vũ Các thì cậu ta và Diệp Phong mới lần đầu gặp lại sau mười năm, chính vì vậy cậu ta làm sao biết được những việc riêng tư của hắn được.
Xem ra, thằng ranh này cũng khá ma mãnh, tuy là bây giờ nó còn lông ba lông bông, nhưng cậu ta cũng có đầu óc và trưởng thành hơn so với thời mười năm trước rất nhiều. Ít ra thì bây giờ cậu ta cũng đã biết sách mé mình một cách ma mãnh, nghĩ vậy Diệp Phong cảm thấy nực cười, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Cậu biết cô ấy sao?”
Trong tiềm thức của Chung Tân Dân thì đời làm lính rất ít có cơ hội gặp được đàn bà con gái, chính vì vậy mà cậu ta tin rằng Diệp Phong cho dù có ưu tú đến đâu thì khoản cưa gái cũng vô cùng khó khăn, nhưng cậu ta lại không ngờ một câu sách mé đơn thuần của mình lại thu được một kết quả ngoài sức tưởng tượng, cậu ta biết chú Diệp (Diệp Tồn Chí) mong được bế cháu đến phát cuồng phát dại, nếu mà bây giờ chú Diệp mà biết được tin này, chắc ông ta sẽ làm nổ cả cái đất Trung Quốc vì sung sướng mất.
Chính vì vậy mà Tam Nhi cố làm ra vẻ trịnh trọng nói: “Dĩ nhiên là em biết rồi! Em còn gặp qua chị ấy rồi cơ! Công nhận chị dâu đẹp thật đấy, ông anh của em đúng là có con mắt không tồi, Ông ơi! Có phải ông cũng mong có cháu dâu phải không ông?” Không để cho Diệp Thành Trù kịp phản ứng gì, Tam Nhi đã hề hề lên tiếng hỏi ông, cái điệu ba phải này làm cho người ngoài nhìn vào thì không thể biết được là cậu ta đang bốc phét, cho dù chị dâu, tức vợ của Diệp Phong có thế nào đi chăng nữa, thì trong mắt của Diệp Phong nàng ta luôn là người đẹp nhất, cái đạo lý này cậu ta lên mười tuổi đã hiểu rồi.
Trong lúc Diệp Phong đang định lên tiếng vạch trần bộ mặt thật của Tam Nhi, thì Diệp Thành Trù bỗng nhiên trầm giọng nói: “Tam Nhi nói đúng rồi đấy! Ông đúng là rất mong đứa cháu dâu đó! Nói thật nhé, Diệp Phong chọn vợ đúng là có mắt tinh đời, kể cả ông lẫn bà đều vô cùng vừa ý!”
Diệp Phong sững người quay sang nhìn Diệp Thành Trù, hắn không thể ngờ được là ông nội của hắn cũng vào hùa trêu chọc hắn với tên Tam Nhi này, nhưng đúng vào lúc này thì tiếng cửa mở vang lên, theo phản xạ tự nhiên thì Diệp Phong ngoái đầu ra cửa nhìn, một gương mặt thân quen rơi vào trong tầm mắt của hắn, cũng giống như hắn cô gái vừa mới bước vào nhìn thấy Diệp Phong ngồi ở đó thì kinh ngạc không kém.
Hai người im lặng nhìn nhau không nói…